Cô biết tính cách người đàn ông này nắng mưa thất thường, nhưng ít nhật lúc này tâm trạng của Phong Hàng Lãng cũng coi như là khá ồn định.
Cho nên Tuyết Lạc muốn lí lẽ với anh.
“Một tên mọt sách, nửa đêm ôm bó hoa hồng đến nhà tôi nói chuyện với bà. Phong. Nếu tôi không đánh hắn ta, thì tôi có còn là đàn ông nữa không?”
Tối nay, Phong Hàng Lãng dường như rất kiên nhân. Anh luôn tuân thủ nguyên tắc quý ông của mình “quân tử động khẩu không động thủ””.
* Lời của kẻ sỹ nhân nghĩa có sức mạnh còn hơn cả vạn quân binh.
Người ta vẫn thường nói, quân tử chỉ nên động khẩu, không nên động thủ, động thủ chỉ là tác phong của kẻ thất phu, không hiều đạo nghĩa.
Hoa hồng? Phương Diệc Ngôn mang theo hoa hồng? Anh ây đang muôn làm cái gì, không phải mình đã nói chia tay rôi sao?
“Tôi không cân biết anh ta có phải là “ánh nẵng vui tươi”, hay là “ánh ban mai tươi đẹp” hay. không, tôi chỉ biết em là phu nhân của Phong gia, nên nhất định phải tuân theo tam tòng tứ đức của bà Phong. Nếu anh ta còn dám thèm muốn phu nhân của Phong gia, tôi nhất định sẽ dạy dỗ anh ta, dạy dỗ cho đến khi nào Enh ta không còn thèm muôn khao khát bà Phong nữa mới dừng lại!” Phong Hàng Lãng lạnh giọng nói.
Lâm Tuyết Lạc im lặng.
Khoảnh khắc ngắng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt sắc bẻn của Phong Hàng Lãng, đòi công lý nói: “Anh nói tôi phải tuân thủ quy tắc tam tòng tứ đức của bà Phong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429244/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.