“Phong Hàng Lãng.”
Phong Lập Hân tức giận kêu lên.
“Anh không cho phép em đối xử với Tuyết Lạc như „ Vậy.
“Anh, anh đừng nổi giận.
Lâm Tuyết Lạc là anh chọn cho em.
Nếu anh không muốn thấy cô ta bị em khi dễ đến sống dở chết dở, anh nên có trách nhiệm với tương lai của cô ấy một chút chứ.”
Hàng Lãng thu lại nụ cười trêи mặt, khí tức trở nên lạnh lùng.
“Hàng Lãng, Tuyết Lạc là người tốt.
Em đối xử với cô ấy như vậy, sẽ có ngày phải hối hận.
”
Phong Lập Hân than thở.
“Hối hận sao? Ba tháng qua, không có ngày nào là em không hối hận.
Em nằm mơ cũng hy vọng, giá mà người ở lại giữ cửa để chạy trốn là em.”
Chuyện cũ rành rành trước mắt, trong mắt Phong Hàng Lãng lại cháy bỏng ngọn lửa cừu hận.
“Hàng Lãng… em đừng như vậy.”
Lòng Phong Lập Hân quặn đau.
“Anh, bây giờ em muốn cứu anh, giống như anh khi đó muốn cứu em vậy.
Anh suy nghĩ thật kĩ việc cấy gia giải phẫu đi.”
Hàng Lãng sâu sắc nói, liền quay người rời đi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng cao lớn của Hàng Lãng, lòng Lập Hân một lần nữa âm ảm đau.
Sớm biết như vậy, mình cứ chết ở nơi đó thì tốt hơn! Bây giờ, sống cũng không thể, mà chết cũng không được.
Một linh hồn không muốn sống, thì giữ cho tim đập có ý nghĩa gì chứ? Phong Hàng Lãng chằm chậm bước vào phòng tân hôn với Tuyết Lạc.
Căn phòng yên tĩnh đến nghẹt thở.
Trêи giường cũng không có bóng Tuyết Lạc, chỉ có chăn đệm màu đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-nhap-cot-tong-tai-yeu-say-dam/429154/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.