Nhìn ra được, Phong. Lập Hân hưởng thụ Lam Du Du đút đồ ăn cho mình, nên Phong Hàng Lãng quyết định làm người tôt, bắt Lam Du Du tiếp tục.
Lam Du Du đương nhiên là mất hứng, cô vốn không hề có cảm giác với Phong Lập Hân, nêu không vì Phong Hàng Lãng, cô một người phụ nữ cao ngạo tự phụ cách nhìn người từ trước đên nay trên cao nhìn xuông như cô, sao lại sẽ hạ mình chăm sóc Phong Lập Hân này.
Bởi vì không vừa ý, Lam Du Du hơi không kiên nhẫn trực tiếp gắp tất cả cá viền đến bên miệng Phong Lập Hân.
Thịt trên môi Phong Lập Hân đã bị thương, căn bản không có khả năng phản ứng nhanh nhẹn giông như người bình thường, cảng không thể mở miệng lớn như vậy; hơn nữa Lam Du Dụ không kiên nhân, cá viên trên đũa liền theo bên miệng anh rơi xuống, làm rơi xuống chắn gió trên cổ anh.
Phong Lập Hân cực kỳ xấu hồ, có găng muôn che đi.
Phong Hàng Lãng lập tức nghiêng người qua, bỏ cá viên rót trễn người Phong Lập Hân vào miệng mình ăn, tránh cho Phong Lập Hân xấu hồ.
“Rớt trên người đó, sao em còn ăn?”
Phong Lập Hân nhẹ trách.
“Em ngay cả alaska cũng không ghét bỏ, sao lại ghét bỏ anh.” Phong Hàng Lãng trêu chọc một tiếng.
“Thằng nhóc thối, anh là anh của eml Em cũng quản anh gọi alaska hay sao?” Sự chú ý của Phong Lập Hân đang khó xử lập tức bị thay đồi.
Tuyết Lạc lập tức dùng chén sạch gắp thêm vài viên cá viên, cũng sử dụng đũa sạch tách tất cả cá viên ra thành từng khối, sau đó đưa đến trong tay Phong Hàng Lãng.
Đọc full miễn phí trên app truyện hola nhé cả nhà! Vì tắm lòng tốt bụng, việc tốt của Tuyết Lạc giờ khắc này thành công.
Tuy rằng cô chưa nói gì cả, nhưng ý tốt chân thành của cô đã được nhìn thấy.
Phong Hàng Lãng bưng chén canh cá viên Tuyêt Lạc tách trènh khối nhỏ, lại thành thạo đút cho Phong Lập Hân.
Cả một bữa cơm tồi, Phong Hàng Lãng không liếc mắt một cái nhìn Lam Du Du. Thậm chí ngay cả một cái nhìn xem thường cũng không thưởng cho cô. Chỉ chuyện trò vui vẻ với anh trai Phong Lập Hân. _ Bác sĩ Kim vui mừng phát hiện quyêt định của mình lúc trước làm là chính xác: ban ngày để Phong Lập Hân ở bệnh viện điều trị, mỗi ngày buổi tối quay về Phong gia nghỉ ngơi. Có tình thân và tình yều che chở và bầu bạn, càng có lợi cho sự hồi phục thân thể của Phong Lập Hân.
Lam Du Du cũng ý thức được mình sai. Sao lại không giông như bạch liên hoa Lâm Tuyết Lạc kia, ít nhất là làm tốt mặt ngoải một chút!
Bữa tối qua đi, Phong Lập Hân gọi Phong Hàng Lãng lên phòng điêu trị lâu hai.
Dưới sự ra hiệu của Phong Lập Hân, quản gia Mạc đưa đơn ly hôn Tuyết Lạc đã ký ra, đưa tới trước mặt Phong Hàng Lãng.
“Hàng Lãng, đơn ly hôn này Tuyết Lạc đã ký rồi! Anh cũng không giải thích sự thật với Tuyết | Lạc em mới là chồng hợp pháp của cô ây.”
Ngừng một lát, Phong Lập Hân ý tứ sâu xa nói: “Anh muôn đem cơ hội này cho eml”
Phong Hàng Lãng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua đơn ly hôn kia, sau đó nhỏ giọng hừ lạnh.
“Hai trăm triệu tiền lễ vật, Hạ Chính Dương nói ra chuẩn xác?”
“Em chỉ nhớ thương hai trăm triệu tiền lễ kia của em thôi sao? Anh thay cô ấy trả lại cho eml”
“Anh trả thay cô ta?” Phong Hàng Lãng khẽ giêu cọt: “Phong Lập Hân, sao anh phải giúp đỡ một người ngoài đôi phó em trai anh? Đây không phải tác phong làm việc của anh!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]