Nghĩ đến vài ngày nữa sẽ ly hôn với Phong Lập Hân, Tuyết Lạc vẫn có chút thương cảm.
Cô biết Phong Lập Hân là người đàn ông tốt, là người khiêm tốn tao nhã.
Cô không muôn tốn thương anh, nhưng cô không thê không ly hôn với anh. Cô không muốn mang danh vợ Phong Lập Hân sinh ra con của Phong Hàng Lãng!
Tuyết Lạc theo bản năng xoa bụng mình, nơi đó đang mang đứa con của cô và Phong Hàng Lãng.
Cơ hội có thể ngồi cùng Phong Hàng Lãng trên bàn ăn cơm không nhiêu lắm, Tuyết Lạc càng thêm quý trọng.
Theo bản năng, dường như là kìm lòng không đậu, Tuyết Lạc nhìn qua Phong Lập Hân phía nghiêng đói diện…
Cảm nhận được ánh mắt phụ nữ lưu luyến mình, Phong Hàng Lãng nâng mắt đón lấy. Trong đôi mắt sâu xa, tràn ý mị hoặc.
Trong lo đãng, anh khẽ liếm qua bờ môi nhỏ bé của bản thân.
Ánh mắt của Tuyết Lạc vội vàng trồn như là né tránh. Giống như cái Phong Hàng Lãng liếm không phải môi của anh, mà là của Lâm Tuyết Lạc cô.
Được rồi, dùng cách nói của Phong Hàng Lãng, Lâm Tuyết Lạc cô xuân tâm lại nhộn nhạo rồi đúng không?
Tuyết Lạc cúi đầu xuống, nhanh tay đảo cơm trong chén.
Xem ra cô gái nhỏ muốn anh bồi dưỡng. rồi! Việc này rất tốt! Nói lên rằng cô trưởng thành rồi, cũng hiều chuyện!
Chỉ là nữ yêu tinh Lam Du Du kia cũng ở đây, bản thân làm thế nào mới có thể tránh khỏi tầm mắt của cô ta, cùng ngồc bạch ngọt này làm chút chuyện nam nữ! | Nếu làm ở Phong gia, tỉ lệ nguy hiểm sẽ rất caol Nhưng không ở Phong gia, mình có thê lừa ngồc bạch ngọt này vào trong khách sạn giày vò?
Người phụ nữ này càng ngày càng không nghe lời, hở một chút liên lộ răng nhọn bướng bỉnh với anhl Sau đó tầm mắt Phong Hàng Lãng liếc về phía Lam Du Du: trong ánh mắt chứa hàn ý chỉ bọn anh mới có thể hiểu.
Lam Du Du không muốn, nhưng dưới ánh mắt đe dọa của Phong Hàng .
Lãng, cô không tình nguyện bất đầu học động tác vừa rồi của Phong Hàng Lãng, trước tiên tìm một sợi thắn bò tương đối mỏng trong đĩa thăn bò, không dùng miệng căn mà trực tiếp dùng chiệc đũa tách thành hai đoạn, sau khi nhúng sạch một miệng qua canh, mới đưa đến bên miệng Phong Lập Hân.
“Lập Hân, ăn miếng thăn bò nữa đi.
Mềm lắm.”
Tươi cười trên mặt Lam Du Du hơi gượng gạo. Nếu miếng thăn bò này là đút cho Phong Hàng Lãng ăn, lại sẽ là cảnh Mộ yêu mị thê nào?
“Du Du, cám ơn…em tự ăn đi. Không cần lo cho anh, em ăn nhiều một @JmUiI.”
Phong Hàng Lãng có thê cảm giác được rõ ràng Phong Lập Hân kích động đến mức thân thê hơi run rấy.
Thì ra, anh lại khát vọng được người phụ nữ này quan tâm như vậy. Cho dù chỉ là một hành động nhỏ.
Tuyết Lạc cũng muốn đút Phong Lập Hân ăn gì đó, đó cũng là nghĩa vụ của người làm vợ là cô.
Nhưng Tuyệt Lạc biệt, thứ Phong Lập Hân cân nhất, vận là sự quan tâm của Lam Du Du đối với anh. Dù chỉ là một câu hỏi han thuận miệng, một hành động đút cơm đơn giản, đều sẽ làm Phong Lập Hân anh vô cùng thỏa mãn.
Phong Lập Hân thật sự nghiện Lam Du Du! Đoán chừng ‹ đời nảy cũng sẽ không thoát ra nồi xiềng xích của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]