Lên tới xe, Long Triệt hỏi nàng: “Nhà cô ở đâu?”
Đồng Vũ Lăng ngẩn người, báo ra địa chỉ của mình, thấy hắn nhăn đầu lông mày, lại nói: “Anh đưa tôi đến nội thành, tôi sẽ tự mình bắt xe về.”
Long Triệt không nói tiếp, mãy dần dần giãn ra, xe bắt đầu đi tới.
Cả quá trình, trong xe trầm mặc yên tĩnh, Long Triệt không lên tiếng, Đồng Vũ Lăng càng sẽ không chủ động bắt chuyện.
Trở lại trong nội thành, Đồng Vũ Lăng phát hiện phía trước vừa lúc có chiếc taxi đang đỗ đợi khách, lập tức nói: “Cho tôi xuống ở chỗ này là được.”
Long Triệt lại không phản ứng, tiếp tục chạy nhanh về phía trước.
Đồng Vũ Lăng bất giác lại nói: “Long tiên sinh, anh hẳn là không biết đường đến nhà của tôi, không cần phiền toái!”
Long Triệt vẫn không nói, ghé mắt nhìn một chút bảng dẫn đường gắn ở đầu xe.
Đồng Vũ Lăng lúc này mới lưu ý đến, liền an tĩnh lại, để cho hắn đưa nàng tới tiểu khu phụ cận.
Xuống xe, đơn giản nói tiếng cám ơn, không dừng lại chút nào, Đồng Vũ Lăng hướng cửa mà đi.
Ánh mắt Long Triệt phức tạp nhìn nàng, thật lâu sau mới khởi động xe, lái xe rời đi …
Về đến nhà, Đồng Vũ Lăng nhẹ nhàng mở cửa, phát hiện chiếc đèn tiết kiệm năng lượng ngoài đại sảnh vẫn sáng, lại thấy bóng người trên ghế sa lon, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Mẹ, đã trễ thế này mẹ còn chưa ngủ?”
Đôi mắt khép hờ của Đồng mẫu lập tức mở to: “Tiểu Lăng, về rồi hả con?”
“Ân. Thời tiết lạnh, mẹ như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-khong-ngot/1246126/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.