“Hứa Thời Tư, nếu như mẹ anh không chấp nhận chúng ta ở bên nhau thì sao?”
Tôi nằm trong lồng ngực anh, lo lắng hỏi thăm. Không phải là tôi không biết nhà anh ta là tài phiệt ba đời lại chỉ có mình anh ra là con trai nối dõi.
Làm sao có thể chấp nhận một kẻ mồ côi như tôi làm con dâu của Hứa gia.
Hứa Thời Tư đã tỉnh dậy từ sớm, chẳng qua là cơ thể có chút không thoải mái. Vì cô đang có thai nên bên dưới anh phải nhẫn nhịn không thể chạm vào cô.
Anh chỉ có thể ôm chặt cô, cảm nhận hương thơm của cô gái nhỏ mà anh hằng nhung nhớ. Anh không thể kiềm chế được mà cúi xuống hôn tôi một nụ hôn trấn an.
“Gia đình anh tuy là quyền thế nhưng không phải là chưa từng tiếp xúc với em. Mẹ anh lúc đó cũng rất yêu thích em mà.”
Tôi lắc đầu nhìn anh, “Lúc đó là bởi vì em là Kiều Nhan, là tiểu thư con nhà gia giáo. Còn bây giờ em chỉ là đứa mồ côi, ba mẹ anh làm sao có thể chấp nhận cho chúng ta ở bên nhau?”
Anh thở dài, đặt ngón trỏ vuốt ve đôi môi anh đào của tôi, ngầm ám chỉ tôi đừng nói nữa.
“Vậy… em nỡ để cho con mình không có cha sao?”
“Vậy thì kiếm một người cha khác cho con em là được rồi.”
Anh trừng mắt nhìn tôi, bàn tay ở eo càng thêm siết chặt, một tay giữ lấy cằm tôi nâng lên.
“Sầm Sơ, em dám để cho con anh gọi gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-khong-loi-thoat/3480081/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.