Nhưng lúc này tôi hoàn toàn không biết, bản thân đang rơi vào đôi mắt chết người của ai khác.
“Được, tôi đồng ý.”
“Vậy hẹn cô mười hai giờ đêm nay.”
Tôi khẽ gật đầu. Mang theo cảm giác vui vẻ.
Khi Tịnh Vân đứng dậy rời đi, một người phụ nữ tiến đến chỗ tôi, đôi mắt hung ác, cố tình hất ly nước trên bàn vào người tôi.
Nhưng cô ta nghĩ tôi là ai, thân thủ tôi nhanh nhạy, phút chốc đã né được khiến ly nước trực tiếp hất thẳng vào mặt cô nàng ngồi phía sau.
Cô gái kia trừng mắt nhìn tôi. Tôi lại hất cằm về phía cô ta.
“Không phải tôi đâu, là cô tiểu thư đây mắt để trên trán.”
Tôi nhìn cô ta, trông vô cùng xa lạ, không biết là cô ta đã nghe thấy những gì từ cuộc nói chuyện của chúng tôi nữa.
Cô ta nhìn tôi, rối rít xin lỗi.
“Xin lỗi, tôi không có ý.”
Tôi chỉ cười nhạt. Tôi xưa nay ngu ngốc nhưng chưa từng để mặc ai ức hiếp bản thân.
“Đường rộng như vậy cô không đi, nhiều người như vậy, cô lại phải vấp ngã ở đây. Xem ra cô không phải là mắt để trên trán mà là “có mắt như mù” rồi.”
Cô ta tức giận hồng hộc giậm chân mấy cái, vẻ mặt thiên kim suýt chút nữa đã vặn vẹo. Cô ta nghiến răng, gương mặt cũng đã tức giận đến khó coi.
“Cô là Kiều Nhan?”
Tôi: “Phải, là tôi.”
Cô ta đi cùng một đám tiểu thư nhà giàu nhìn qua cũng biết bọn họ là cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-khong-loi-thoat/3480061/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.