Cái gì mà chín chắn, đứng đắn kia chứ?
Toàn là gạt người cả thôi.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, tôi có thể cảm nhận được sự nguy hiểm phát ra từ trong đáy mắt sâu thẳm kia của Hứa Thời Tư.
“Em không có. Em đâu có khiêu khích anh đâu, rõ ràng là anh yêu cầu.”
“Muốn em.”
Anh hôn lên mắt tôi, yết hầu trượt dài.
“Muốn em lúc nào cũng nghĩ về anh.”
“Em lúc nào cũng nghĩ về anh mà.” (Nghĩ đến cách giết anh đó)
“Không phải với tư cách đó.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, âm thanh buột miệng: “Hả?”
“Anh muốn em nghĩ về anh với tư cách là người em yêu nhất.”
Người tôi yêu nhất?
Không có, trước giờ tôi không yêu ai nhất cả.
Tôi cũng nhìn thấy qua một số tình cảm nam nữ trong lúc làm nhiệm vụ rồi. Không ai có thể vượt qua được thử thách cám dỗ tôi bày ra. Tình cảm nam nữ đó, tôi nghĩ cũng chẳng được bao lâu đâu.
Tôi chỉ yêu tiền, bởi vì, khi không ai yêu tôi, thì tiền vẫn ở bên cạnh tôi.
Tôi biết tôi và anh thân phận khác biệt.
Nếu như không phải có cái danh tiểu thư nhà họ Kiều, tôi sẽ chẳng bao giờ được đứng bên cạnh anh đâu. Anh cũng sẽ chẳng bao giờ đối xử dịu dàng với tôi như vậy.
Tôi muốn hỏi anh, anh đối tốt với tôi hay là đối tốt với Kiều Nhan?
Nhưng quan trọng sao?
Có một số chuyện biết rõ câu trả lời, vậy thì đừng nên cố chấp muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-khong-loi-thoat/3480049/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.