Trong lòng tôi còn đang cầu nguyện chư thần tám hướng, phước đức ông bà để lại để cho tôi qua cơn tao đoạn này.
Tôi có thể cảm nhận được bàn tay của Hứa Thời Tư siết chặt lấy eo tôi, giống như một chút nữa liền bóp gãy nó.
Trên người hắn tỏa ra khí tức lạnh lẽo của thái tử gia Biện Kinh uy phong. Ánh mắt rơi xuống trên người tôi.
Tôi nhất thời co rúm lại, dịch mông muốn thoát khỏi Hứa Thời Tư.
“Em làm gì?”
“Em thấy nóng.”
“Nóng chỗ nào tôi thổi cho?”
Tôi nhìn dáng vẻ xảo quyệt của anh, lườm một cái.
Kẻ đui cũng có thể nhìn ra được Hứa Thời Tư quan tâm đến tôi như thế nào.
Ngay cả cha mẹ của Kiều Nhan cũng thấy được.
Bọn họ nhìn tôi chằm chằm, tuy có vài phần tương đồng nhưng rõ ràng là không phải cùng một người.
Khí chất, vóc dáng có lẽ là thua xa Kiều Nhan của bọn họ.
Cũng phải thôi, một người là thiên kim cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa làm sao mà một đứa từ nhỏ đã lăn lộn trong giang hồ, giành giật từng miếng ăn với kẻ khác như tôi có thể so sánh được.
Nếu như tôi sinh ra ở vạch đích, có người chống lưng, có lẽ sẽ không cần phải làm công việc bước nửa chân vào quan tài như này.
Phước đức của ai người đấy tự hưởng.
Thời gian rèn dũa tôi trở thành một người có tính cách kiên cường và mạnh mẽ, đặc biệt là rất thích tiền.
Vậy tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-khong-loi-thoat/3480043/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.