“Bé iu, nói cho mẹ nghe, đêm qua anh có “được” hay không?”
Anh ta lại đột nhiên quay sang hỏi khiến tôi nhất thời cứng họng không biết phải làm sao.
Đột nhiên anh ghé sát vào tai tôi thì thầm.
“Em mà nói không được, đêm nay tôi liền cho em đích thân trải nghiệm lại một lần nữa xem tôi có được hay không?”
Tôi bị hắn dọa sợ, nhất thời gật đầu lia lịa.
“Được, anh ấy rất được, rất có cảm giác.”
Mẹ Hứa nghe xong cũng á khẩu, thật không ngờ mình sống đến từng này tuổi rồi vẫn còn nghe được thành tựu tình trường của con trai.
Bà nhìn tôi, cười hiền hòa.
“Vậy con có đồng ý gả cho Thời Tư hay không?”
Tôi giả vờ ngập ngừng lúng túng, giả vờ e thẹn nhìn Hứa Thời Tư. Anh liền hiểu ra, dúi vào tay tôi tờ ngân phiếu năm trăm vạn.
“Em dám từ chối, tôi dùng tiền chơi chết em.”
Tôi sợ quá chỉ có thể nắm chặt tờ chi phiếu trong tay cho đỡ sợ.
“Cháu đồng ý. Nếu như có thể sinh con cho Hứa thiếu thì còn gì bằng.”
Tôi lại nghĩ, trước mắt cứ đồng ý gả cho hắn để lấy được một tỷ kia.
Sau đó, chỉ cần đêm nào cũng động thân, không tới nửa năm hắn cũng sẽ chết yểu vì sức cùng lực kiệt thôi.
Đến lúc đó tôi vừa có tiền vừa hoàn thành nhiệm vụ, nói không chừng còn có thể lui về ở ẩn, an nhàn làm Hứa phu nhân ngồi đếm tiền sống qua ngày.
Nghĩ đến đó, tôi cười không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trien-mien-khong-loi-thoat/3480042/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.