Chương trước
Chương sau
Editor: Cò Lười
Mây mù cuồn cuộn, âm thanh réo rắt. Ở trên chín tầng mây trên trời cao, Nam Thiên môn lẳng lặng đứng sừng sững. Sau lưng, kim quang sáng rực, cung điện trang nghiêm thần thánh phân bố rải rác, tiên nga bay giữa các hành lang gấp khúc, thỉnh thoảng có các loài chim may mắn và thụy thú bay qua vẽ ra các vầng sáng ở trong các tầng mây.
Cửu Trọng Thiên đang ở phương Bắc, Ngọc Hư Cung nằm trên những bậc thang cao cao, từ trên cao nhìn xuống, thanh tịnh nghiêm trang. Tiểu tiên đang trực thấy Ngọc Hư Ngọc, từ xa đã thay đổi tuyến đường không dám lại gần chút nào.
Bên trong Ngọc Hư Cung, một vị tiên nữ áo đỏ quỳ trên mặt đất, dáng vẻ có hơi chật vật. Bên cạnh tiên nữ còn có một nam nhân đang quỳ. Xem ra hắn là người phàm, quỳ gối trên những viên gạch ngọc bích trong Ngọc Hư Cung, sắc mặt tái nhợt, hơi thở thoi thóp, luôn bị cái lạnh khiến cho lạnh run.
Trên Cửu Trọng Thiên vốn đã lạnh giá, mà Ngọc Hư Cung lại đang ở nơi cao nhất của Cửu Trọng Thiên, càng ở nơi cao càng lạnh hơn.
Tiên nữ áo đỏ nhìn thấy nam tử, trong mắt lộ ra sự bi thương: “Dương lang.”
Vào thời điểm này nam tử vẫn có ý đồ an ủi, yêu thương thê tử như cũ: “Mẫu Đơn, không phải sợ. Bất luận là sống hay chết, chúng ta đều sẽ ở cùng nhau.”
Nước mắt trong mắt Mẫu Đơn trào ra, nàng đang muốn nói gì đó, phía trên Ngọc Hư Cung bỗng nhiên truyền đến một trận uy áp, một trận hàn khí vô hình quét ngang qua, mây mù trong Cửu Trọng Thiên lập tức như sóng trào, tầng tầng lớp lớp.
Băng giá sắc bén sáng rực từ trên đài cao truyền đến, gần như khiến người khác không mở mắt ra được, Mẫu Đơn điều động toàn bộ tu vi mới có thể ngăn chặn được trận hàn khí cực lạnh cực mạnh mẽ kia.
Mẫu Đơn có thể cố gắng chống đỡ nhưng Dương Hoa thì không được. Lông mi của hắn, lọn tóc lập tức bị đóng băng, môi trở nên xanh tím. Mẫu Đơn gọi một tiếng, tim lập tức trĩu nặng.
Không hổ là người quản lý nhà giam của chúng tiên trên Thiên Đình, thượng thần Bắc Thần Thiên Tôn. Chỉ mới cảm nhận tiên lực của hắn, Mẫu Đơn đã khó có thể chống đỡ, nếu thật sự động thủ, chẳng phải ngay cả một chiêu của Bắc Thần Thiên Tôn cũng không đỡ nổi?
Đừng nói nàng, đưa mắt đi tìm khắp cả Thiên Đình, có thể ngang tay với Bắc Thần Thiên Tôn chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Số lượng người có thể đánh thắng hắn, sợ là không có.
Mẫu Đơn nghĩ đến những chuyện đã xảy ra, tâm trạng càng thêm căng thẳng. Không đợi Mẫu Đơn nghĩ kỹ nên làm thế nào cho tốt, một âm thanh sâu xa mờ mịt từ trên đài cao truyền đến: “Mẫu Đơn tiên tử, ngươi trốn xuống nhân gian, vi phạm luật trời kết làm vợ chồng cùng phàm nhân, ngươi đã biết sai chưa?”
Mẫu Đơn vô lực gục cổ xuống, không lưu loát nói: “Tiểu tiên biết sai.”
“Lén lút qua lại với phàm nhân chính là tội lớn, ngươi có thấy bị oan?”
“Không oan.” Mẫu Đơn tiên tử nhìn chằm chằm ảnh ngược trên nền gạch ngọc bích, cúi đầu đáp. Nàng biết, Bắc Thần Thiên Tôn là người thiết diện vô tư nhất, nàng bị Bắc Thần Thiên Tôn tự mình xét xử có lẽ hôm nay không có cái chết yên lành rồi. Tại thời điểm cuối cùng của sinh mạng, Mẫu Đơn cố sức nhìn về phía Dương Hoa, trong mắt nén nước mắt, nức nở nói: “Nhưng mà ta không hối hận. Cửu Trùng Thiên từ năm này sang năm khác, không có bất kỳ dao động nào, sống như một người phàm trần, sảng khoái yêu đương một lần, mất đi tiên lực cũng được. Ta tự biết mình đã phạm phải luật trời, không thể chối cãi, cam chịu lĩnh phạt. Nhưng mà kết làm vợ chồng với Dương lang, ta vĩnh viễn không thấy hối hận.”
(*) Thiết diện vô tư: nghĩa là mặt sắt, không để tình cảm riêng tư chi phối khi xét xử.
“Được.” Nam nhân trên đài cao nhẹ nhàng gật đầu, nói, “Ý thức tỉnh táo, không bị người khác xúi giục dụ dỗ mà không hề có ý ăn năn hối cãi, dựa vào luật trời, tội nặng thêm một bậc.”
Mỗi khi Mẫu Đơn nghe một kết luận, sắc mặt cũng trắng hơn một phần, sau cùng là không còn chút máu nào. Nàng muốn tiến lên cầu xin tha thứ, nhưng mà hai tay nàng bị trói ra sau, hơi động đậy một chút là đã mất thăng bằng, chật vật ngã xuống nền gạch bằng ngọc lạnh băng cứng rắn. Mẫu Đơn koong để ý đến cánh tay bị đau nhức do ngã, ngẩng đầu lên nhìn về phía nam nhân phía trên cầu xin: “Bắc Thần Thiên Tôn, tiểu tiên tự biết tội mình không thể tha, không dám cầu xin Thiên Tôn tha thứ, chỉ cầu xin Thiên Tôn nhìn vào sự cống hiến ngàn năm nay tiểu tiên cống hiến cho Thiên Đình, không một lần nào chậm trễ sự ra hoa, mà tha cho Dương lang một mạng!”
Tuy Dương Hoa không hiểu luật trời là cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Mẫu Đơn, làm sao không biết tội nặng hơn một bậc là hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Hắn bị dây thừng trói nên bị hạn chế sự tự do, nhưng vẫn gian nan xích về phía trước, lên tiếng xin xỏ: “Mẫu Đơn vô tội, đều do ta, ta trộm quần áo của Mẫu Đơn khiến nàng không có cách nào trở về Thiên Đình. Là ta dụ dỗ Mẫu Đơn ở lại nhân gian làm thê tử của ta, nếu Thiên Tôn trách phạt, cứ phạt ta, không cần trách phạt Mẫu Đơn!”
Bắc Thần Thiên Tôn Tần Khác bình tĩnh nhìn người phía dưới. Mấy ngàn năm nay, những lời này hắn nghe không biết bao nhiêu lần. Trừng phạt của Thiên Đình đối với việc động phàm tâm càng ngày càng nặng, mà biết rõ rồi còn cố ý phạm phải, vẫn cứ như tre già măng mọc. Đây đã là tiên tử thứ năm hắn trừng phạt vì tội lén lút kết làm vợ chồng với phàm nhân, mấy người trước có thể nói là do ngây thơ không biết, không hiểu chuyện, mà Mẫu Đơn tiên tử nghìn năm qua chưởng quản bách hoa chưa bao giờ phạm lỗi mà lại phạm phải lỗi sai bậc này, thật sự khiến Tần Khác khó hiểu.
Mẫu Đơn cùng Dương Hoa quả thật là tình vững hơn vàng, trong lúc nguy hiểm còn muốn bảo vệ đối phương. Nhưng mà điều đó thì có quan hệ gì với Tần Khác đâu?
Trong âm thanh của Tần Khác ẩn chứa lý lẽ, nói: “Mẫu Đơn tiên tử biết rõ còn cố phạm, động lòng với phàm nhân, dựa theo luật hủy bỏ tiên cốt, phế bỏ tu vi. Tước đi danh hiệu đứng đầu bách hoa, xóa tên khỏi danh sách bách hoa, bước vào vòng luân hồi, chịu sáu kiếp luân hồi khổ ải. Dương Hoa dụ dỗ tiên nữ Thiên Đình, giết, phong ấn hồn phách, đưa vào đường súc sinh, trọn đời không được đặc xá.”
Mẫu Đơn nghe thấy thì đồng tử giãn to, nàng không để ý mình nhếch nhác ra sao, cầu xin nói: “Bắc Thần Thiên Tôn, người muốn phạt thì cứ phạt ta, chuyện này không liên quan đến Dương lang! Là ta lén lút hạ phàm, là ta không tuân thủ quy tắc, phải vào đường súc sinh thì chính là ta, Dương lang vô tội mà!”
Giọng Mẫu Đơn vừa gấp gáp vừa bi thương, mà Tần Khác vẫn không bị thuyết phục, ánh mắt không vui không buồn: “Lập tức thi hành.”
Thiên binh lập tức tiến lên, đè Dương Hoa vào đường súc sinh. Mẫu Đơn tiên tử cầu xin mãi không có kết quả, mắt thấy Dương Hoa bị thiên binh mang đi, nàng hét lớn một tiếng, bỗng nhiên dùng lực tránh thoát dây trói tiên, lấy pháp khí ra tấn công về phía thiên binh.
Dù sao Mẫu Đơn cũng là quản lý bách hoa, tu vi không thể khinh thường. Nhưng mà một kích nàng dồn hết toàn lực, mới đến một nửa đã bị một trận hàn khí trói chặt, còn chưa kịp tiếp cận đến Dương Hoa. Mẫu Đơn bịch một tiếng từ giữa không trung rơi xuống, nàng càng giãy giạu, hàn khí càng thu chặt, Dương Hoa thấy thế, khóe mắt muốn nứt ra: “Mẫu Đơn...”
“Dương lang...”
Mẫu Đơn bật khóc nhưng vẫn phải trơ mắt nhìn người nàng yêu bị thiên binh mang đi, đời đời kiếp kiếp đều là súc sinh, bị người khác mổ xẻ, bị người khác nô dịch, trọn đời không thể siêu thoát. Mẫu Đơn tan vỡ, chợt nàng ngửa mặt lên trời gào thét, tiêu điều nói: “Ta chỉ yêu một người mà thôi, đến cùng ta đã làm sai điều gì?”
Thời gian đã đến, Tần Khác nhẹ nhàng nâng tay, lập tức có người tiến lên áp giải Mẫu Đơn đi lĩnh phạt. Mẫu Đơn bị người khác kéo rời khỏi Ngọc Hư Cung, rời đi, nàng vẫn không cam lòng vùng vẫy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tần Khác, thê lương nói: “Tần Thiên Tôn, ngươi không tình không dục, không tim không phổi, ta nguyền rủa ngươi sau này yêu mà không đến được, cũng phải tận mắt nhìn người mình yêu rời khỏi mình, cả đời chịu nổi khổ luân hồi!”
Âm thanh Mẫu Đơn thê lương bén nhọn, thiên binh chấp pháp đều cảm thấy run sợ toàn thân. Nhưng mà Tần Khác vẫn bình tĩnh nhìn Mẫu Đơn, không hề có tình cảm gì mà chỉ như vậy nhìn Mẫu Đơn rời đi.
Sau khi Mẫu Đơn rời đi thật lâu, âm thanh sắc nhọn của nàng dường như đã vang vọng trong Ngọc Hư Cung. Tiểu tiên truyền lời sợ tới mức không dám thở mạng, hắn nơm nớp lo sợ đi vào Ngọc Hư Cung, lui đến cạnh cửa, nhỏ giọng nói: “Bắc Thần Thiên Tôn, Nam Cực Thiên Tôn cho mời.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.