Edit: Doll
Tạ Tĩnh Uyên đứng ở dưới mái hiên nhìn Diệp Trăn từng bước một mà đi ra khỏi Phù Vân trang. Ánh mặt trời mùa xuân chiếu lên người cậu, khiến bạch y trên người cậu toả ra một vầng sáng nhạt màu vàng.
Hắn nhìn người yêu hắn rời đi, tựa như chính tay cắt đứt đi yêu hận còn vương vấn.
Diệp Trăn ở ngoài sáng, Tạ Tĩnh Uyên đứng trong bóng tối. Đường phân chia giữa ánh sáng và bóng tối này ngăn cách họ ở hai thế giới khác nhau.
Nếu vận mệnh đã chú định ta không có được người, dù thân ta đây ở trong bóng tối, ta cũng cầu nguyện người vĩnh viễn sáng trong.
...
Sau khi Hạ Thanh Diêm gặp lại Diệp Trăn, y chỉ nói với cậu một câu duy nhất.
"Ta mang em đi tìm lại đồ vật em đã đánh mất, được không?"
Diệp Trăn nói được, sau đó cậu bị y đưa đến Thiên Tinh Cư.
Đây là nơi mà Hạ Thanh Diêm ở, cách nơi phố xá sầm uất khá xa, vì thế mà vô cùng yên tĩnh.
Diệp Trăn bị Hạ Thanh Diêm dắt tay cả một đường, cậu không thèm ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, cho dù là đi đến một nơi lạ lẫm.
Cứ đi thẳng về phía trước thế thôi, cuối con đường chính là thứ mà cậu đánh mất đã lâu.
Tấm rèm mỏng bị gió thổi bay, từng lớp hàn khí tràn ra. Diệp Trăn đứng bên cạnh bờ nhìn khối đá màu xanh biếc giữa bể tắm kia, trơn nhẵn, không hề lẫn chút tạp sắc nào cả, hàn khí cũng là từ nó mà ra.
Hạ Thanh Diêm ôm lấy Diệp Trăn từ sau lưng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trich-tam/1181164/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.