Ngồi trong nhà cỏ nhìn mưa rơi có cảm giác như quay về tuổi thơ, Vương An Thạch ngây người cầm bầu rượu nhìn bề ngoài hổi lâu mới nói: - Lão phu đột nhiên nhớ thủa thiếu niên nghịch ngợm, gia phụ tìm trong mưa lớn không thấy ta đâu, cuối cùng phát hiện cái nhà cỏ bên chuồng lợn, vén tấm vải rách ra thấy ta ngủ bên trong, dưới toàn là nước.
Vân Tranh gặm xương dê hàm hồ hỏi: - Ăn đòn hả?
Vương An Thạch bi thương lắc đầu: - Không, nhưng đại phu nói ta bị hàn khí xâm nhập, làm toàn thân nổi vẩy bạc, bệnh này bám lấy cả đời, dù mùa đông cũng không đỡ, mỗi lần tắm rửa là vô cùng đau đớn.
Vân Tranh gật gù: - Bệnh này như dòi bám xương, rất khủng bố.
- Làm sao Vân hầu biết, lão phu che dấu rất tốt.
- Toàn bộ Đông Kinh đều biết, ta chỉ cần tham gia tửu hội là người ta thảo luận bệnh tình của ông, xem xem có cách chữa trị không.
Vương An Thạch cười khổ: - E rằng là cười nhạo lão phu hả?
- Biết còn hỏi.
- Ha ha ha, Đông Kinh quả nhiên không có bí mật, cơ thiếp của Văn Ngạn Bác chuyên môn ra chợ bắt trộm nam nhân trẻ đẹp đẽ, vui vẻ vài ngày rồi ném nam tử thoi thóp ra đường, chuyện này hẳn không che dấu được ai.
- Hả? Mắt Vân Tranh mở thật to, thúc dục: - Lần đầu tiên nghe thấy đấy, nói mau, nói mau, kỹ một chút.
Vương An Thạch ôm bụng cười lăn cười bò, chỉ Vân Tranh cười không ngớt: - Nói chuyện với Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574706/quyen-15-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.