Đàm Lượng vất vả bỏ dậy, trước mặt trống trơn, chẳng còn nhìn thấy một kỵ binh người Liêu nào nữa, màn mưa dày đã che hết cảnh trí tàn khốc, quay đầu nhìn về quân trận, tiếng chém giết rung trời, rồi dần dần lắng xuống, hắn lảo đảo đi được vài bước ngã uỵch xuống vũng bùn.
Mưa càng lúc càng lớn, trời đất chỉ còn cột nước trắng xóa, bên tai toàn là tiếng nước mưa đập lên thi thể, đập lên khải giáp, đập lên mặt đất, bầu rời vừa xuất hiện được chút ánh sáng đã bị mây đen lần nữa che kín.
Trong tiếng quát tháo của Ngô Kiệt, Tôn Tiết chỉ huy mười mấy quân Tống, gian nan đẩy hỏa pháo vào một cái lán, điều chỉnh nòng pháo hướng về phía cổng thành đen ngòm, chỉ cần nơi đó có kẻ địch xông ra là con bà nó bòm luôn.
Thuốc nổ bọc trông vải dầu đã được nhồi vào nòng, Tôn Tiết lấy trong ngực ra một cái bọc, mở hết tầng này tới tầng khác, hé một cái khe nhỏ để rút dây cháy, khi cần phải đốt thật nhanh nếu không sẽ bị ướt.
Ngô Kiệt nhìn thấy binh sĩ khiêng Đàm Lượng về, vội chạy ra nói: - Làm gì thế, nhanh nhanh, nhân lúc cầu còn chưa bị lũ cuốn đi, mang về doanh thương binh.
Đạm Lượng phun ra một ngụm máu gượng dậy: - Ti chức chỉ bị thương xương sườn, băng bó chặt một chút là có thể tiếp tục tác chiến, tướng chủ, chúng ta không lùi được nữa, ti chức nhìn thấy Lương Tập ở hậu doanh.
- Hắn tới làm cái gì? Ngô Kiệt có chút tức giận, đây là chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574705/quyen-15-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.