Chương trước
Chương sau
Vương An Thạch cười lớn: - Muốn lừa được ngài thật khó, đừng nói những lời này cho bộ hạ của ngài được không? Tránh bọn họ đòi thêm điều kiện.
- Ông chuẩn bị biến Yến Vân thành ruộng thí nghiệm biến pháp, có trời mới biết ông lại đưa ra thứ biến pháp kỳ lạ nào, trước kia ở kinh thành thiếu chút nữa làm nhà ta phá sản, may Vân gia có của ăn của để mà cầm cự. Làm sao ta có thể trơ mắt nhìn ông lừa gạt bộ hạ của ta.
Vương An Thạch hắng giọng: - Vân gia sẽ được phân rất nhiều đất đai.
- Ta ra biển, cần đất đi làm gì?
Vương An Thạch bất lực: - Bộ tướng của ngài cũng được phân rất nhiều đất đai.
- Định dùng chút đất đai khiến bọn ta bán đứng thủ túc đồng bào à?
- Vậy rốt cuộc ngài muốn cái gì?
- Dựa theo quy củ sơ Đường...
Vương An Thạch cắt ngang: - Chớ mơ, dám há mồm đòi quân điền chế, muốn đem hết Yến Vân phong cho bộ hạ của ngài à? Nằm mơ, quan phủ chẳng lẽ không cần bố trí sương quân, bố trí lưu dân, chẳng lẽ không cần đất dự trữ?
- Tiền Đường tới Trung Tông đã không còn đất để chia cho dân cư mới sinh ra nữa, chuyện này ngài không thể không biết.
- Ta biết, cho nên chỉ cần các ngươi đừng thu vũ khí trong tay tướng sĩ, ta đám bảo bọn họ tự kiếm đủ đất đai cho con cháu.
- Ngài điên rồi! Vương An Thạch đưa tay run run chỉ Vân Tranh:
Hai người cuối cùng vì chia chác không đều mà kết thúc chẳng vui vẻ.
Da Luật Ất Tân sau lần gặp Vương An Thạch, Văn Ngạn Bác không tới quân doanh nữa, chỉ phái ít phụ tá tới thương đàm, ý đồ của hắn rõ ràng.
Bởi thế sau chín ngày để tang, tả dực quân của Lang Thản chậm rãi tiến về phía Quan Sơn bên cánh phải Đồng Đầu quan.
Đó là lá chắn hộ vệ cho Bát Môn Kim Tỏa Trận, nếu Quan Sơn thất thủ, cả trận sẽ bại lộ trước mắt quân Tống, khi đó từ phương hướng nào đánh vào cũng được.
Quân Liêu cũng chẳng nhàn nhã, Bì Thất quân uy danh hiển hách lần đầu tiên xuất hiện trước mặt quân Tống, đây là thân quân hộ vệ hoàng đế, mỗi người đều lựa chọn tỉ mỉ, mình cao tám thước, vai hùm eo vượn, thậm chí cả dung mạo cũng có yêu cầu.
Thực ra những những người này không thích hợp làm kỵ binh, vì thể trọng lớn khiến chiến mã chịu gánh nặng lớn, nhưng trước nay Bì Thất quân luôn tự tin không có đội quân nào cầm cự được tới khi chiến mã của bọn họ mệt mỏi.
Nhìn Vân Tranh đã bắt đầu điều binh khiển tướng, Vương An Thạch lớn tiếng nói: - Vân hầu, trận này phải đánh Da Luật Ất Tân thua đau, khiến hắn quay lại bàn đàm phán, mang theo bản đồ cũng như hồ sơ dân hộ Yến Vân tới gặp chúng ta.
Vân Tranh chẳng đáp, mắt nhìn chiến trường, chú ý ở cánh trái của Lang Thản, còn người Liêu đang xung phong thì không hứng thú, nếu Khương Triệt không chống được kỵ binh xung phong ở cường độ này thì uổng công ở trong quân bao năm.
Ngược lại ở cánh trái Lang Thản đối diện với vấn đề rất nghiêm trọng, Quan Sơn địa thể hiểm yếu, là cao điểm duy nhất trước Đồng Đầu Quan, Vân Tranh cần nơi này để đặt hỏa pháo.
Lang Thản tấn công chưa đạt được hiệu quả mong muốn, có quân tốt dũng cảm mang thuốc nổ xông pha mưa tên cùng đá gỗ, muốn tới sát vách đá, mở cho đại quân một con đường đủ rộng, nhưng bị xạ điêu thủ tinh mắt phát hiện ý đồ, bắn chết trong khe hẹp.
Tả dực quân mang theo một khẩu hỏa pháo, hỏa pháo tuy không bắn được lên núi nhưng có thể dẹp được hết các chướng ngại nhỏ phía trước.
Trên Quan Sơn khói lửa mù mịt, cuộc chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, quân Liêu không ngừng chi viện, quân Tống giết chết bao nhiêu người ở lưng núi, nơi đó càng xuất hiện nhiều quân Liêu hơn nữa.
Trần Lâm từ sau khi biết tin hoàng đế qua đời thì gương mặt không còn nụ cười nữa, trừ giám sát động tĩnh đại quân thì không để y tới bất kỳ việc gì, mọi người đều hiểu, Trần Lâm kỳ thực đã chết rồi.
Văn Ngạn Bác và Vương An Thạch lại chú ý tới kỵ binh quân Liêu như một trận sóng thần ập tới, khung cảnh hùng tráng đó kích thích bọn họ quên hết trọng điểm tác chiến, mắt nhìn không chớp vào cánh phải.
Mặt đất trải chi chít một lớp chông sắt hình tam giác, kỵ binh tới đó không khác gì thủy triều va phải bức tường vô hình, chiến mã hí vang ngã xuống, chông tam giác đâm vào cả ngựa lẫn kỵ sĩ, tiếng kêu thảm gần như lấp cả tiếng kỵ binh xung phong.
Kỵ binh tác chiến cần khí thế một đi không trở lại, bất kể phía trước có cái gì cũng phải mang quyết tâm phá tan, người Liêu vẫn theo thói quen lao về phía trước, trong khi trận địa pháo của Khương Triết đã bắt đầu xạ kích, Vân Tranh liếc qua một cái lại chú ý lên Quan Sơn.
Đại đội dân phu đang gánh đất lên Quan Sơn lấp vào rãnh hào được Lang Thản đột phá, thi thoảng có đá lớn ném xuống, tạo ra con đường máu me be bét, nhưng cuộc chiến này ngoài chấp nhận hi sinh đổi lấy thắng lợi thì không còn cách nào khác, vì thế Vân Tranh mới tin tưởng giao cho Lang Thản máu lạnh hiếu chiến.
Soái kỳ của Vân Tranh ở đối diện doanh trại Quan Sơn, Vân Tranh không động đậy, Da Luật Ất Tân cũng không động đậy, cờ của hắn ở chính giữa, nhưng không biết người ở đâu, trải qua sự kiện Tiêu Đả Hổ và thảm án thành Hoằng Châu, không có tướng Liêu nào dám bại lộ hành tung trước Vân Tranh nữa.
Thời tiết thảo nguyên nói thay đổi là thay đổi ngay được, đang vạn dặm không mây, chớp mắt gió nổi lên, thành mây đen mù mịt.
Vân Tranh ra lệnh với Hầu Tử: - Thu binh đi.
Tiếng chiêng thu quân vang lên, Lang Thản quệt vết máu trên miệng, có chút không cam lòng, song vẫn lệnh: - Rút xuống núi, hỏa pháo áp chế quân địch, mai chúng ta lại tới, lão tử không tin không hạ được cái ngọn núi nhỏ này.
Cùng lúc ấy Bì Thất quân đang khổ sở dưới mưa tên cũng nhận được lệnh hồi quân, bỏ lại một đống thi thể nhanh chóng quay đầu.
Văn Ngạn Bác tiếc nuối đấm tay, quân Tống dựa nhiều vào thuốc nổ, tác chiến vào trời mưa vô cùng bất lợi: - Trận mưa này thật không đúng lúc.
- Trận mưa này có vấn đề. Khương Triết đội mưa phóng ngựa về trung quân, vuốt nước trên mặt báo với Vân Tranh: - Đại soái, mạt tướng nghe nói thảo nguyên có loại mưa gọi là mưa trò cười, có thể đây chính là nó.
Vân Tranh đưa tay hứng giọt mưa lột độp, gật đầu, y cũng nghe tới chuyện này rồi.
Vương An Thạch ngơ ngác hỏi: - Mưa trò cười là cái gì?
- Mưa trò cười còn gọi là mưa hô hào, ý là chỉ cần gây động tĩnh đủ lớn thì nơi đó sẽ có mưa.
- Nói bậy, mưa là lĩnh vực của Long Vương! Văn Ngạc Bác phản bác ngay:
Vân Tranh khinh bỉ nói: - Ai bảo mưa là lĩnh vực của Long Vương, ông cả đời ở vị trí cao không biết trí tuệ dân gian, chỉ cần một nông phụ biết yếu quyết cũng làm ra được mưa trong bếp, đứa bé có thể tạo ra cầu vồng giữa trời nắng...
Hai người này suốt ngày đấu khẩu làm Vương An Thạch bực mình, cắt ngang: - Mưa ở đây là sao, nếu người Liêu thực sự có thể gọi mưa tới thì rất bất lợi cho chúng ta.
Đối với Vương An Thạch thì Vân Tranh luôn kiên nhân, chỉ đối diện: - Phía nam Quan Sơn có một cái hồ, hồ này không lớn, nhưng nhiệt độ cao, hơi nước bốc lên, được gió nam thổi vào sơn cốc, sơn cốc hai mặt là núi bao quanh, đối diện là Đồng Đầu Quan dựa vào núi cao xây thành, cho nên hơi nước trú ở đó, chỉ cần tạo chấn động đủ lớn, hơi nước họa vào bụi đất rồi biến thành mưa.
Vương An Thạch lắc đầu: - Không hiểu ngài nói gì hết, nhưng có vẻ không giống nói dối, lão phu cũng không quan tâm mưa có phải do Long Vương gây ra không, chỉ cần biết mai tác chiến liệu có mưa nữa không?
Vân Tranh quả quyết: - Không đâu, mưa thế này tiêu hao gần hết lượng hơi nước, muốn mưa thì thêm một thời gian tích trữ nữa, cho nên mai không có mưa.
HẾT!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.