Lang Thản nhìn số phụ nữ trẻ nhỏ mỗi ngày một đông, sắc mặt ngày càng kém: - Nếu không giết được, chẳng lẽ còn phải nuôi họ sao?
Vương An Thạch chỉ Hề Cốc Tán: - Giao cho ông ta là được, chúng ta chưa từng thấy phụ nữ trẻ nhỏ người Liêu trên chiến trường, chỉ có thê thiếp của ông ta.
Lang Thản nghiêm túc nói: - Nếu đã thế ta coi như chưa nhìn thấy gì, có điều trừ phụ nữ trẻ nhỏ ra, quân Liêu trốn trong thành thì mong chuyển vận sứ đừng gây thêm phiền phức nữa, nếu không chớ trách ta không nể tình.
- Tướng quân không dọn dẹp một chút tới khai xuân có thêm lưu dân tới ở, lão phu không yên tâm.
- Vậy thì tốt!
Lang Thản nói xong phấy tay lên, binh tướng Hà Khúc ào ào vào thành trong tiếng la hét sợ hãi chói tai, bắt đầu lùng sục từng tấc đất một.
Vân Tranh mệt mỏi day huyệt nhân trung, từ sáng tới giờ chiến báo các nơi đổ xuống như tuyết rơi, đám tham mưu càng bận rộn, mỗi khi xem xong một chiến báo lại chỉnh sửa các loại cờ hiệu trên sa bàn.
Được cái tiến độ làm y rất hài lòng, dù là băng tuyết phủ kín lối đi, trong vòng hai canh giờ, Lý Đông Sở và Hàm Ngưu đã truy sơn quân Liêu hơn ba mươi dặm, mới đầu quân Liêu còn có thể tụ tập phản kháng, về sau cứ thấy quân Tống là chạy thục mạng tán loạn khắp nơi.
Vì thế giờ càng phiền hà, bọn họ phải chia ra từng các đội nhỏ.
Suốt cả buổi sáng không thấy Trần Lâm, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574650/quyen-14-chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.