Hàm Ngưu như sư tử truy đuổi đàn trâu.
Lý Đông Sở cá sấu hung hổ đuổi theo đàn trâu.
Lang Thản như báo đang thong thả dạo bước trên chiến trường toàn tư thi, giống như thú vương kiêu ngạo, đêm qua hắn có một đêm say máu không sao quên được.
- Kéo Lang Thản về cho ta. Vân Tranh nhỏ giọng ra lệnh:
Hầu Tử cưỡi ngựa lên chiến trường, đúng là kéo Lang Thản tới trước xe lâu của Vân Tranh.
- Đắc ý quên hết tất cả rồi sao, ngươi có biết khi ngươi thưởng thức chiến lợi phậm của mình có bao nhiêu huynh đệ nằm phía dưới đống người chết đó không? Vân Tranh chỉ nói một câu không trách móc quá mức, những người này giờ đều là đại tướng một phương, cần giữ thể diện: - Chuẩn bị vào thành đi.
Vinh diệu tiến thành đầu tiên tặng cho Lang Thản, hắn là người Vân Tranh bồi dưỡng thay thế mình.
- Không được! Lão phu vào trước. Vương An Thạch hồi lâu chưa nói đột nhiên hét lớn:
Vân Tranh nhíu mày, Lang Thản bóp chặt tay nhìn chằm chằm ông ta.
- Không phải là lão phu muốn tranh công đầu với tướng quân, chỉ muốn hoàn thành lời hứa với lão hữu thôi, chém giết dã kết thúc, chúng ta cần vỗ về. Vương An Thạch chắp tay xin lỗi Lang Thản:
Vân Tranh lạnh lùng nói: - Ta nhớ trước kia chính ông muốn dọn sạch thành Tây Kinh, để cho lưu dân cư ngụ cơ mà.
- Chém giết quá khốc liệt rồi! Vương An Thạch bình tĩnh nói: - Đại soái, không nên làm quá.
Vân Tranh nhìn thành Tây Kinh đằng xa, vỗ vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574649/quyen-14-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.