Cứ tưởng chuyến này Vương An Thạch chết chắc rồi, ấy vậy mà ông ta nằm dăm ba bữa lại khỏe phây phây, không hổ danh cứng đầu, sau khi phục hồi tựa hồ còn có biến hóa cực lớn, thân ở chiến trường, lòng hiếu kỳ chẳng suy giảm, lắm mồm phiền chết người.
- Vân hầu, lão phu thấy lưu dân ăn canh thịt, vì sao tướng sĩ ăn bánh bao khô dưa muối? Thế này là bỏ gốc tìm ngọn. Gầy tới gió thổi cũng ngã mà Vương An Thạch vẫn theo Vân Tranh tuần doanh, vừa rời binh doanh lưu dân cư ngụ lại không nhịn được hỏi.
Vân Tranh bất lực nói: - Đám vương bát đản đó đã ăn thịt tới buồn nôn rồi, ta lại không có trà giúp họ trừ ngấy, nên cách một khoảng thời gian cho bọn họ ăn tinh bột, tránh không tiêu hóa nổi.
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật!
Vương An Thạch tròn mắt: - Chẳng lẽ bò dê của đại quân đã nhiều tới mức ăn không hết.
- Đúng thế, Hồ Ba Âm Luân tập kích mục nhân của người Liêu, giết gần hết bò dê của người ta, thi thể vứt ở đồng hoang nuôi sói thì lãng phí, nên ta lệnh mang về làm quân lương, các vị đến đúng lúc, thừa rất nhiều xương, nấu canh ăn không hết.
- Xem ra lão phu và lưu dân được hưởng phúc rồi, dù ở Đông Kinh, lão phu cũng chẳng có thịt dê ăn hàng ngày.
Ở cái thời đại vạn bàn giai hạ phẩm, huy hữu độc thư cao này, một người đọc sách đặt mình ngang với lưu dân, xem ra ông ta có giác ngộ mới, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574638/quyen-14-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.