Trần Lâm nghe thám báo nói người Liêu đang tập kết quân thì không chút do dự đứng phắt dậy, cầm lấy trường kiếm, chuẩn bị vì nước giết địch.
Vân Tranh tiếp tục sưởi ấm: - Thong thả, người Liêu mới bắt đầu tập kết thôi, đợi khi đột vây phải ba canh giờ nữa, ba mươi vạn đại quân muốn vào vị trí, nhận đủ quân lệnh thì ít nhất phải hai canh giờ. Hơn nữa tuyết lớn thế này không thích hợp đột vây, Tiêu Đả Hổ đang trọng thương. Đường đường Bắc Viện đại vương, hắn không thể không hiểu.
- Cho nên hắn đang hương thanh thế, hoặc liền tục điều động binh sĩ đề dàn dần tích trữ sĩ khí, tránh khi đột vây quân sĩ chẳng còn sĩ khí.
Trần Lâm ồ một tiếng ngồi xuống, nhưng chỉ cần bên ngoài có tiếng tù và lại lại khẩn trương, chẳng bao lâu đã bóp nát ba chén trà rồi, làm Vân Tranh nhìn xót của, chén trà của y đều là gốm sứ đắt tiền, mong như cánh ve làm sao chịu nổi bàn tay thô bỉ của lão già đó, quyết định lần sau lão này tới lều trướng của mình chuẩn bị cho cái bát sắt.
Quân đội của Tiêu Đả Hổ vô cùng bận rộn, lúc thổi tù và, lúc đánh trống, khua chiêng, thậm chí cổng thành mở ra, xuất hiện mấy trăm người la hét chạy tới, bỏ lại vài chục thi thể, lại lạch bạch chạy vào thành như vịt, làm quân Tống nghiến răng nghiến lợi.
Sự quấy nhiễu đó bắt từ chiều cho tới tận đêm khua cũng không ngơi nghỉ, làm người ta không biết rốt cuộc quân Liêu có xông ra không, quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574637/quyen-14-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.