Vân Tranh đơi Trần Lâm đi rồi mới buông một tiếng thở dài: - Kẻ nào kẻ nấy đều dám thừa nhận trách nhiệm, kỳ thực loại người này mới đáng sợ, làm việc ngu xuẩn không chút sợ hãi, cuối cùng còn được cái thanh danh tốt.
- Ài, ta chỉ muốn yên ổn đánh trận thôi, làm sao mà phiền toái thế này?
Tô Tuân biết Vân Tranh chỉ than vãn vậy thôi chuyện cần làm thì y vẫn làm sẽ không ảnh hưởng tới đại cục, chẳng đáp lời, tập trung vào số công văn chồng chất, đại quân sắp xuất phát đủ thứ việc phải lo, so với chuyện đi than vãn vô ích, chẳng bằng tập trung giải quyết công việc.
Suốt cả một ngày ở trong soái trướng vật lộn với đống công văn, khi Vân Tranh ra ngoài hít thở không khí mới phát hiện từng mảng tuyết lớn từ trên trời rơi xuống, mặt đất chỉ còn một màu trắng mênh mông.
Đây là tuyết đầu mùa, năm nay Hà Đông hạn nặng, cả mùa thu chỉ có hai trận mưa, cuối thu chẳng có tuyết, mọi năm vào thời điểm này đã có mấy trận tuyết rồi.
Đại trướng dựng ở chỗ cao, có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh Nhạn Môn Quan, tòa hùng quan này đã hoàn toàn bị tuyết bao phủ, trông có phần mơ hồ nhưng lại thêm vẻ đẹp mơ màng, thiếu đi những là cờ bay phần phật, Nhạn Môn Quan như chớp mắt quay về thời viễn cổ.
Thân binh vây quanh, Vân Tranh đội tuyết đi tuần tra quân doanh.
Lúc này quân doanh rất yên ắng, trức một số quân sĩ ở vị trí canh gác, những người còn lại đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574613/quyen-14-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.