Chương trước
Chương sau
Rời Dưỡng Tâm điện, Vân Nhị đi tới ngựa hoa viên, khi qua một hòn giả sơn lớn, Trần Lâm bỗng nhiên xuất hiện, đưa cho hắn một tấm lệnh bài, giọng âm u: - Chuyện Nê Cổ trại không được nhắc tới nữa.
Vân Nhị nhíu mày: - Đã chết gần hết rồi, còn nhắc tới làm gì nữa, nếu gặp lại tất nhiên không nương tay.
Khuôn mặt nhăn nhúm của Trần Lâm có lẽ lâu không cười, nên cười vô cùng khó coi: - Lão nô sẽ theo bệ hạ vào lăng tẩm, phò mã thiếu niên anh vũ nên gánh vác nhiều hơn. Quách gia không hề yếu đuối như phò mã nghĩ, không đấu phò mã, bệ hạ đã lệnh Quách gia cởi giáp, nhưng ba ngàn giáp sĩ vẫn thao luyện như cũ.
Vân Nhị thì chẳng hề cười: - Bất kể đám Triệu Phu hay Chu Đồng đều có thể tiêu diệt giáp sĩ Quách gia, bệ hạ vì sao muốn đợi tới giờ? Đại ca ta về kinh chỉ muốn yên tâm tĩnh dưỡng, hoàng gia vì sao không để Vân gia được yên?
- Vì sao không nhắc tới Địch Thanh?
- Giết gà cần gì tới dao mổ trâu, nếu dùng tới Địch soái và đại ca ta, nói lên trong kinh đã chẳng còn ai rồi.
Trần Lâm tủm tỉm cười: - Đó là vấn đề bệ hạ chuyên môn giành cho phò mã, xem phò mã phá giải ra sao, nghe nói phò mã kết giao không ít anh hùng hảo hán trên biển, nên lấy ra dùng rồi.
Nói chuyện với Hàn Lâm thì không bao giờ thoải mái hết, rất bực mình, lúc này mặt trời mới lên chưa tới một trượng, Vân Nhị không muốn nói thêm với Trần Lâm một câu, xong việc là đi luôn.
Vân Nhị vốn cho rằng trong loài người mình đã là thứ khốn kiếp rồi, nhưng so với hoàng đế mới biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.
Phía trước có một cái ao lớn, chưa thấy hoa sen đã bị hương sen đạm nhã bao bộc, mùi hoa cỏ luôn tươi mát nhất, con người vẩn đục, thế nên người ta mới thích gần gũi thiên nhiên.
Hoa sen trong ao chính vào lúc nở rộ, giữ những chiếc lá xanh ngắt nhô lên rất nhiều bông hoa đu đưa như tiên nữ, cánh hoa hoàng kim nở xòe khoe nhị vàng nhạt bên trong, hương thơm từ đó mà tới. Nhưng bông chưa nở hết, vẫn còn e ấp thì trang nhã, còn cả những chiếc nụ lớn chỉ đợi lúc thích hợp tận tình khoe sắc.
Vân Nhị đi thật nhanh tới bên ao, vừa vặn có cơn gió thổi quá, nhắm mắt lại để gió đưa hương thấm vào từng tấc da thịt, hít thật sâu rồi thở mạnh để thải hết ô trọc trong người, hắn hô hấp như con cóc, chẳng mấy chốc đầu óc váng vất, đó là triệu chứng thiếu dưỡng khí.
- Ngươi là ai? Vì sao ở ngự hoa viên? Một giọng nói trẻ con vang lên bên cạnh Vân Nhị, nghe cực kỳ chướng tai, vì nó mang theo cảm giác ưu việt rõ ràng:
Đang thưởng thức hương hoa, bị làm phiền, Vân Nhị há mồm mắng luôn: - Cút sang một bên, đừng quấy rầy ta.
Giọng kia biến thành chói lói: - To gan, dám vô lễ ở hoàng cung, người đâu, bắt lấy hắn tra hỏi.
Vân Nhị quay sang nhìn thấy thằng bé tám tuổi, ăn mặc hết sức quy củ trịnh trọng, tóc trên đầu chải chuốt không lệch một li, mặt tròn mắt sáng, rất đáng yêu, tiếc là cái mũi to bè bèn bẹt không ăn nhập lắm: - Ta biết ngươi khi còn bú ti kìa, khi còn chưa biết nói đã lấy mất vòng vàng buộc tóc của ta, đừng thừa lời, giờ trả cho ta nhanh lên.
Thằng bé mắt mở rất to, mồm cũng há hốc không biết phải nói gì, nó chưa bao giờ gặp ai bá đạo hơn mình, quay lại nhìn thái giám bên cạnh, muốn hỏi cái kẻ không cần đầu trên cổ kia là ai.
- Nhìn cái rắm, ta là đại tỷ phu của ngươi. Nói ra câu này, Vân Nhị thấy phiền muộn trong lòng tan hết, con bà nó lão tử là tỷ phu hoàng đế tương lai đấy, từ góc độ này mà xét, cưới công chúa cũng không tệ.
Triệu Húc choáng váng, dụi mắt nhìn lại người kia lần nữa, chỉ thấy hắn xoạch một cái mở quạt giấy ra, trên cái quạt trắng muốt viết hai chữ to tổ bố -- Vân Nhị! Rất ngông cuồng.
- A, thì ra ngươi chính là Vân Nhị!
- Vô lễ, gọi ta là đại tỷ phu.
- Dù ngươi là Vân Nhị cũng không thể cuồng vòng như vậy, đại tỷ ta cưới ngươi..
- Láo toét, rõ ràng ta cưới đại tỷ ngươi, cháu ngươi họ Vân không phải họ Triệu.
- Ta là thái tử.
- Ta biết, có điều thái tử phải báo với tổ miếu mới tính, tam sư chưa đủ thì làm sao vào tổ miếu báo với tổ tông.
Triệu Húc nói câu nào bị Vân Nhị bắt bẻ câu đó, khiến nó tức lắm, nhìn quanh thấy thái giám cúi gằm mặt tới mức sắp đút đầu vào quần, đùng đùng nổi giận: - Đây là nhà ta.
- Đúng thế, nhưng ta đưa lão bà về nhà mẹ đẻ không được à? Thái tử, muốn học bản lĩnh của đại ca ta, hãy qua ải của ta nữa.
Khi Vân Nhị đang trêu chọc Triệu Húc thì gáy đột nhiên trúng cái bợp, hắn sớm thấy Thục phi từ phía ao sen đi tới rồi, chẳng qua vờ không thấy thôi, dù sao lúc nãy lỡ mồm nói câu " cút sang một bên" tính chất quá ác liệt.
- Lớn tướng rồi còn nghịch ngợm, Húc Nhi, còn nhìn cho rõ, đây là một trong số những tên hoàn khố lớn nhất Đại Tống, sau này tránh xa hắn ra.
Triệu Húc càng choáng váng, đã bao giờ thấy mẫu thân nổi danh hiền thục đối xử với một thanh niên nam tử như vậy, không những đánh, giờ còn kéo tai về phía cung điện.
Lại lần nữa nhìn quanh, xác định xem mình có mơ không, đám thái giám cung nữ đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng, như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Nữ quan thiếp thân của Thục Phi là Minh Tú hơi cúi mình nắm tay thái tử nói nhỏ: - Thái tử điện hạ, phò mã Vân Nhị từ nhỏ được nương nương bế, sau này điện hạ còn dùng tới Vân gia rất nhiều, đừng để ý tới sự vô lý của hắn.
Nhưng đứa trẻ khác bảy tám tuổi vẫn ham chơi, Triệu Húc thì khác, dưới sự giáo dục kiểu nhồi vịt của Triệu Trinh, nó hiểu biết hơn trẻ cùng tuổi rất nhiều, Minh Tú dù nói đỡ cho Vân Nhị cũng phải nói rõ đạo lý trong đó.
Triệu Húc chẳng qua bị tập kích bất ngờ bởi kiểu ăn nói của Vân Nhị thôi, giờ bình tĩnh lại, biết cách ứng phó rồi, khuôn mặt âm trầm chuyển sang tươi tỉnh, mẫu thân luôn nói với nó Vân gia quan trọng thế nào.
Vân Nhị bị Thục phi nhéo tai kéo đi được vài bước, vội nói: - Nương nương khai ân, thân là vãn bối tay không đi gặp thái phi không hay, sẽ bị mắng, người cho vãn bối hái ít hoa sen đã.
Vừa rồi Vân Nhị cố ý để Thục phi đánh, Thục phi cũng cố tình nhéo tai hắn, muốn thể hiện hai bên tình cảm thân thiết không thay đổi, bây giờ bao nhiêu người thấy rồi, mục đích đã đạt tất nhiên buông tay: - Coi như còn biết quy củ.
Vân Nhị lấy lan can làm điểm tựa nhảy vọt lên hòn giả sơn cách đó một trượng, người thoăn thoắt qua lại, thanh niên tuấn mỹ áo bào trắng bay bay qua lại giữ biển hoa vàng, khiến đám cung nữ tim đập rộn lên.
Thục phi hừ một tiếng: - Mấy năm qua học vấn chẳng tiến bộ, lại đi học khỉ nhảy nhót, thân là quý công tử lại học đao thương kiếm bổng làm gì?
- Đại ca vãn bối là đại tướng quân lừng lẫy, thân là đệ đệ, không biết chút đao kiếm bị người ta cười cho. Vân Nhị ôm một bó sen, vừa đi vừa hái thêm những loại hoa cỏ phụ khác phối hợp, chẳng bao lâu có bó sen cực đen, quay lại nhìn Vân Nhị nãy giờ vẫn nhìn mình chằm chằm: - Thái tử, vừa rồi thấy ta hái hoa đẹp không?
Thục phi hừ một tiếng: - Thái tử thân là trữ quân tất có bách thần bảo hộ, hạ lệnh một tiếng có vạn quân vì mình mà chết, không cần học thứ tiểu đạo đó.
- Nương nương, vãn bối học võ công không phải để ra trận giết địch, mà là để cường thân kiện thể, nghe nói thái tử học tập nặng nề, không có sức khỏe tốt sao được. Vả lại người chớ xem thường võ công, những bậc hùng chủ xưa nay như Tần hoàng Hán vũ Đường tông, thêm cả Tống tổ chúng ta, ai là không biết võ công?
- Tám mươi chiêu thái tổ trường quyền của thái tổ đánh khắp Sơn Đông không đối thủ, không có sức khỏe tốt, thì chẳng có hùng tâm.
HẾT!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.