Đại hỏa kế đã nhìn Nhị gia cầu khẩn mấy lần rồi, mong Nhị gia cấp tiền để mua đống nhân sâm chất cao như núi. Trong mấy ngày bọn họ nấp trong nhà, lại có mấy thương đội bị cướp, chỉ cần là thương đội thuộc về huân quý Đại Tống là bị giết rất thảm. Vì thế mà nhân sâm chất đống như củ cải, người làm ăn nơi này chỉ chấp nhận vàng bạc, hoặc là tiền đồng đúc vào năm Khánh Lịch thứ tám của Đại Tống. Lần này Vân Nhị tất nhiên mang cực kỳ nhiều tiền, nhưng đối diện với số nhân sâm khổng lồ kia vẫn lực bất tòng tâm, mắt đại hỏa kế đã đỏ rực, khi làm ăn kiếm tiền chút nhân tính cuối cùng của hắn đã biến mất, dã man vét sạch tiền của người trong thương đội vẫn không đủ, chuyển sang cầu khẩn Vân Nhị. Người ta không nhận giao tử, Vân Nhị hết cách đành đưa số trân châu của mình cho đại hỏa kế. Đại hỏa kế có tiền rồi, thế là như con chó chạy tới đống nhân sâm bắt đầu hít hít, thấy hàng vừa ý là lấy trâu châu ra, đặt vào đĩa một cái là xoay tít không ngừng, tỏa ra ánh sáng dìu dịu trông rất thích mắt. Vân Nhị phải thừa nhận, nơi này là thiên hạ của đại hỏa kế, cái tay gày guộc vỗ bàn uy thế kinh người, vết thương tay trái bị chấn động tới toét máu mà hắn không thèm để ý. Đang xem chăm chú thì đột nhiên có một người Khiết Đan toàn thân bọc trong đống da thú rất dày đứng bên cạnh Vân Nhị, chắp tay hỏi: - Thế huynh, xưng hô thế nào đây? - Hà hà, ở nơi này ai dám chắc mai còn sống không, tránh tiên sinh thương tâm, gọi ta Nhị lang là được. Người Khiết Đan cười: - Hay, hay không chỉ đảo Hắc Sơn này, thiên hạ há chẳng phải cũng một màu tối đen sao, vì câu nói thú vị này, cúng uống một vò rượu được chăng? Vân Nhị lắc đầu: - Ở Đông Kinh mà gặp người hào sảng như tiên sinh, nhất định cùng say một bữa, nhưng nơi này giữ tỉnh táo thì hơn. Người Khiết Đan bị từ chối không phật ý, chắp tay nói: - Nếu đã như thế rất mong có thể gặp lại ngõ ngoài Tuyên Vũ Môn Đông Kinh. Vân Nhị mỉm cười gật đầu, người ta biết thân phận của mình, tốt, chỉ Tô Lạp Hải Nha muốn hắn giữ bí mật, còn Vân Nhị mong người Khiết Đan biết được Tô Lạp Hải Nha và Vân gia tiếp xúc bí mật, người ta càng suy đoán càng ép Tô Lạp Hải Nha không còn đường lui. Còn về an toàn của bản thân, chỉ cần ngày đầu tiên băng tan là Vân Nhị chuồn ra biển ngay, cơ bản là không còn nguy hiểm gì nữa. Thông qua tìm hiểu, thế lực của Tô Lạp Hải Nha ở vùng này cực lớn, chưa nói tới sự ủng hộ trong tộc, riêng sự ủng hộ của người Mạt Hạt, Nữ Chân đã đủ hắn ta chống lại lực lượng đông bắc nước Liêu. Đàm phán làm ăn do đại hỏa kế hoặc chưởng quầy ra mặt, chủ nhân rất ít xuất hiện, nhưng lần này có vẻ khác, một đám người không liên quan đứng bên đống lửa lớn, đủ mọi chủng tộc, đang kích động trò chuyện gì đó, nhìn cách ăn mặc thì biết thân phận không tầm thường, nhưng Vân Nhị vừa tới gần là bọn họ cảnh giác rời đi, tới chỗ xa hơn bàn bạc. Vân Nhị mặt dày sán tới, đám người kia lại tránh đi, nếu chẳng phải đám hộ vệ Vân gia nổi tiếng hung hãn thì sớm cho hắn một trận. Nghiêm lão đại ngăn Vân Nhị lại, bên ngoài kia tuyết trắng phau phau, rất dễ cho sát thủ ẩn nấp dưới đó, nói đâu xa lần trước có kẻ làm thế rồi. Nơi đấu giá khác với thị tập, nơi này là một vùng đất trống lớn, ở giữa trung tâm dựng một ít lều đơn giản cho mọi người giao dịch, có cả thủ hạ của Tô Lạp Hải Nha xách đao đi tuần. Hình như có thứ gì đó vừa bay lên, giống như tiếng chim bay, âm thanh này với đám Vân Nhị quá quen thuộc, đó tiếng nỏ đồng loạt rời dây cung tạo ta, ít nhất phải có một trăm. Người Vân gia nhanh chóng đứng thành hàng dọc, nhưng Nghiêm lão đại lập tức kéo Vân Nhị bỏ chạy, hét: - Không được, rút lui. Thoáng cái tiếng rít xé gió từ rãnh máu ở mũi tên như quỷ đòi mạng đã tới gần, tức thì khu bán đấu giá tiếng la hét liên hồi, Dực Hỏa Xà múa thương đánh bay mấy mũi nỏ bay tới. Số người còn đứng được ở chỗ bán đấu giá chỉ còn chừng hai mươi mấy đầu mục các tộc cùng hộ vệ dũng mãnh nhất. Chuyện xảy ra quá nhanh làm tất cả kinh hoàng. Ở phía mặc trời, một đám người mặc áo máu trắng xông tới, ánh mặt trời chiếu trên mặt tuyết, lấp lánh làm người ta gần như không nhìn thấy gì, ánh sáng chói mắt như thế, nhìn lâu sẽ bị mù tạm thời. Chẳng trách Nghiêm lão đại chạy nhanh như thế, nỏ tiễn cùng ánh mặt trời, căn bản không có khả năng múa đao ngăn cản. Bộ hạ của Tô Lạp Hải Nha ở phương hướng khác xông tới, chặn đường đám người áo trắng. Vân Nhị được đám Nghiêm lão đại nhanh chóng lùi về thị tập, lúc này mới phát hiện ra không thấy đám hỏa kế đi theo, quay lại quát tháo đại hỏa kế coi tiền hơn mang đang thừa lúc người Tô Lạp Hải Nha cầm chân đối phương để chuyển hàng. Đại hỏa kế rút đao ra hét lên: - Cướp! Ai cướp được là của người đó Cùng lúc đó sáu bảy hỏa kế cùng chục hộ vệ cũng rút đao, chém gục thương cổ bên cạnh, sân bán đấu giá tức thì thùng thuốc nổ. Tham Thủy Viên nhìn hỏa kế Vân gia như đám sói đói chém giết trong đám đông nuốt nước bọt: - Mẹ nó, còn tàn nhẫn hơn cả lão tử. Không chỉ hắn, đám đầu mục sống sót kia cũng chạy về, việc đầu tiên không phải bỏ chạy, mà là chém giết cướp hàng, phát huy trọn vẹn tình thần đảo Hắc Sơn khiến Vân Nhị chỉ biết cứng họng. Thủ hạ không nói gì đã giết người cướp hàng, Vân Nhị thấy thân là chủ nhân chỉ bỏ chạy thôi là không được, đám Nghiêm lão đại càng kích động, có lẽ ngứa nghề lắm, bọn họ rặt một đám cường đạo mà. Vân Nhị rốt cuộc vẫn biết xẩu hổ, chỉ dùng đoản mâu đánh ngã những kẻ xông tới, không tham gia cướp bóc. Không lâu sau Trần Hoán chạy tới tiếp ứng, thấy đám hỏa kế Vân gia chém giết tưng bừng mặt vẫn thản nhiên, xem ra chuyện này xảy ra không chỉ một lần. Sau khi Vân Nhị lên xe, Trần Hoán lập tức ra lệnh thủ hạ rút lui về cửa hiệu, đám người đại hỏa kế cũng chạy ra rồi, dù sao cướp là chính mà giết là phụ, hàng còn nhiều không cần tranh nhau. Đại hỏa kế có công việc của đại hỏa kế, Vân Nhị có việc của Vân Nhị vì thế khi đại hỏa kế cho rằng chuyện gì là đúng hắn cứ làm không cần phải bẩm báo Vân Nhị, kiếm tiền là thiên chức của thương đội, còn về phần giúp Vân Nhị mở cục diện đảo Hắc Sơn chỉ là nhiệm vụ đi kèm. Vân Nhị gần như dám khẳng định, trong thương đội này có người của Tinh Bàn, chỉ là không biết là ai, nếu không phải thực hiện cùng nhiệm vụ thì sẽ không bộ lộ thân phận, người trực tiếp khống chế bọn họ là Hoa Nương tỷ tỷ, có khi đại ca cũng không biết, đừng nói là mình. Càng ngày Vân Nhị càng thấy đại ca lười biếng của mình đã âm thầm làm quá nhiều việc, tên đại hỏa kế thường ngày toét miệng nịnh bợ mình, vừa rồi như thú dữ chẳng những cướp hết tiền vừa trả người ta về, còn mang theo cả đống nhân sâm, con bà nó, buôn bán kiểu này Vân gia không phát đạt mới lạ. Đợi đội xe ngựa đi vào, cửa hiệu đóng sầm lại, mọi người thở phào, đám hỏa kế cất vũ khi đi, lại biến thành bộ dạng hèn kém thường ngày, đếm nhân sâm vừa kiếm được. Vân Nhị leo lên nóc nhà, nhìn chỗ bán đấu giá đằng xa, chiến đấu tựa hồ càng thêm kịch liệt, không phân biệt nổi ai đang đánh nhau với ai, thi thoảng nghe thấy tiếng nổ, đám quỷ ảnh của Nê Cổ Trại tựa hồ đang dần giành thắng lợi, vì tiếng thuốc nổi càng ngày càng thưa thớt. - Nhị gia, đám bạch y nhân lợi hại hơn người của Tô Lạp Hải Nha nhiều. Hỏa Dực Xà nhìn chiến trường đằng xa nói có chút tiếc nuối: Vân Nhị bĩu môi: - Thiên thời địa lợi người ta chiếm hết rồi mà lại. Nghiêm lão đại tán đồng: - Bọn họ thắng chắc, ta đảm bảo trong nửa canh giờ sẽ phân thắng bại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]