Đại hỏa kế đã nhìn Nhị gia cầu khẩn mấy lần rồi, mong Nhị gia cấp tiền để mua đống nhân sâm chất cao như núi.
Trong mấy ngày bọn họ nấp trong nhà, lại có mấy thương đội bị cướp, chỉ cần là thương đội thuộc về huân quý Đại Tống là bị giết rất thảm.
Vì thế mà nhân sâm chất đống như củ cải, người làm ăn nơi này chỉ chấp nhận vàng bạc, hoặc là tiền đồng đúc vào năm Khánh Lịch thứ tám của Đại Tống.
Lần này Vân Nhị tất nhiên mang cực kỳ nhiều tiền, nhưng đối diện với số nhân sâm khổng lồ kia vẫn lực bất tòng tâm, mắt đại hỏa kế đã đỏ rực, khi làm ăn kiếm tiền chút nhân tính cuối cùng của hắn đã biến mất, dã man vét sạch tiền của người trong thương đội vẫn không đủ, chuyển sang cầu khẩn Vân Nhị.
Người ta không nhận giao tử, Vân Nhị hết cách đành đưa số trân châu của mình cho đại hỏa kế.
Đại hỏa kế có tiền rồi, thế là như con chó chạy tới đống nhân sâm bắt đầu hít hít, thấy hàng vừa ý là lấy trâu châu ra, đặt vào đĩa một cái là xoay tít không ngừng, tỏa ra ánh sáng dìu dịu trông rất thích mắt.
Vân Nhị phải thừa nhận, nơi này là thiên hạ của đại hỏa kế, cái tay gày guộc vỗ bàn uy thế kinh người, vết thương tay trái bị chấn động tới toét máu mà hắn không thèm để ý.
Đang xem chăm chú thì đột nhiên có một người Khiết Đan toàn thân bọc trong đống da thú rất dày đứng bên cạnh Vân Nhị, chắp tay hỏi: - Thế huynh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574493/quyen-12-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.