Chương trước
Chương sau
Thực ra một điều mà Vân Nhị không hiểu hoàn toàn, đó là tính thuần khiết của quân Kinh Tây, từ sau khi Vũ Thắng quân bị người ta phân chia tan nát, Vân Đại cực kỳ chú ý tính thuần khiết của quân đội, cố tình bồi dưỡng lên sự độc lập cho bọn họ, dù sau này tinh binh của mình vẫn bị người ta chia cắt, vẫn không thu nạp thêm quân sĩ nơi khác, thà huấn luyện nông phu, tội phạm từ đầu, chứ không nhận quân người khác làm bộ hạ.
Vì thế binh sĩ gốc gác Kinh Tây quân chỉ thừa nhận huynh đệ của mình, không chấp nhận người khác, cho dù người ta là hán tử chân chính, tối đa chỉ vỗ tay khen ngợi mà không thu nạp, Trương Đại Niên năm xưa vốn là người Vũ Thắng quân sau đó chủ động gia nhập Thần Vệ quân, khi quay lại Đậu Sa quan nhận huynh đệ cũ liền bị người khác lạnh nhạt.
Vì thế đám Khuê Mộc Lang cho dù là hộ vệ thiếp thân của Vân Nhị, đại hỏa kế cũng không thích tiếp xúc, Kinh Tây quân không thích kề vài tác chiến với người ngoài, càng không cần nói tới người xuất thân Giáp Tử doanh bị Vân Đại độc hại bao năm.
Gió biển trên đảo Hắc Sơn thường bắt đầu nổi lên từ trưa, đến tối thì ngừng, gió biển mang tới hơi nước sung túc, gặp không khí lạnh biến thành tuyết bay đầy trời.
Đảo Hắc Sơn luôn nửa ngày trời quang, nửa ngày âm u.
Gió từ biển thổi vào như dao cắt, mặt mà không xoa ít nến chóng gió, hoặc dầu cá kình, mặt người sẽ nứt toác giống như trái quả chín căng quá mức.
Ở đỉnh núi cao nhất của đảo Hắc Sơn, gió càng mãnh liệt, hơn một trăm hán tử bọc mình trong da thú và quần áo rách nát ngồi trong sơn động sâu, im lìm nhìn ba cỗ thi thể đặt chính giữa.
Gió lạnh mang theo tàn tuyết không ngừng chui vào động, thổi đốm lửa bay tán loạn, hán tử râu xồm ngồi bên ba thi thể, kệ cho đóm lửa bắn lên mặt, nghẹn ngào nói: - Các huynh đệ, chúng ta phải làm gì đây?
Một hán tử nhỏ thó xấu xí từ đám đông đi ra, rút dao cắt tay mình để máu nhỏ lên ba thi thể: - Ba huynh đệ coi như thoát khỏi biển khổ, ca ca trừ chút máu nóng này ra không có gì để tiễn chân, còn nợ máu của các huynh đệ, ca ca tất nhiên sẽ tìm đám quan quý kia đòi lại.
- Lão Thử, ngươi khẳng định tên công tử đó là hậu nhân huân quý Đại Tống, hắn đang giao dịch với người Liêu? Hán tử mặc vải trắng giọng thù hận: - Rất rõ, hai mươi ngày trước tên công tử đó lén lút cùng Tô Lạp Hải Nha thương lượng suốt một ngày, ta tìm cơ hội lén lên xe xem xét, đúng là thuốc nổ thượng hạng trong quân.
Lập tức có người cười cuồng dại: - Hay, hay lắm, hôm nay có người bán thuốc nổ, mai sẽ có kẻ bán Hà Bắc, tốt nhất bán luôn cả Đông Kinh đi, chỉ có nhìn Triệu gia sụp đổ, nam làm nô lệ nữ thành kỹ nữ mới hả mối hận trong lòng ta.
Hán tử mất một tay nhìn người kia lành lạnh nói: - Thê nhi chúng ta đều ở Hà Bắc, cho dù không vì Triệu gia cũng phải nghĩ cho bọn họ. Chúng ta không còn là binh tướng Đại Tống, nhưng họ vẫn sống ở đó, Triệu gia nói cho cùng không tuyệt tình, ít nhất cho họ đường sống.
- Nghe nói Địch soái rất chiếu cố cô quả của Nê Cổ trại, xin được Vân soái ít đất đai để họ cầy cấy nuôi miệng ăn.
- Chúng ta có thể sống tới ngày nay là vì gạt bỏ mọi chuyện không liên quan, một lòng cầu sinh, mọi người tạm bỏ thù hận sang một bên, cho dù coi như báo đám ân tình Địch soái, tuyệt đối không thể để quốc tặc bán thuốc nổ cho người Liêu.
Mặt khỉ tán đồng: - Lão Ngụy nói có lý, chúng ta đánh trận không phải cho Triệu gia mà vì vợ con, chuyện khống chế đảo Hắc Sơn tạm bỏ qua, trước tiên phá hủy số thuốc nổ hoặc đoạt lấy nó mới là chuyện chính.
Lão Ngụy cụt tay nhìn Lão Thử: - Ngươi có nghe ngóng được tên hoàn khố đó là nhà ai không, lão tử chẳng những chém đầu hắn, còn đem tin này truyền về Trung Nguyên. Năm xưa Vân soái từng tuyên bố với thiên hạ, kẻ nào tự ý mua bán thuốc nổ dù trốn xa vạn dặm cũng đuổi cùng giết tận.
Lão Thử lắc đầu: - Không rõ, nhưng thương đội đó rất thân thiết với thương đội Thạch gia.
- Quả nhiên là cá mè một lứa, không phải thứ tốt đẹp gì, vừa vặn lão tử lấy máu tế bái ba huynh đệ.
Lão Ngụy là người thận trọng, chỉ ba cái xác: - Chớ xem thường, ba người bọn họ đều là hảo thù hàng đầu, vậy mà tập kích không xong còn mất mạng, cho thấy đối thủ cũng là cường nhân, chúng ta phải tính kế cẩn thận....
Viện tử cửa hiệu Vân gia vô cùng náo nhiệt, mọi người đang đào hố, trời lạnh làm bùn đất cứng như đá, cuốc bổ một cái chỉ đào được hố cạn, chẳng bao lâu cong cả mũi.
Tinh Mộc Ngạn ném cuốc đi nói với Vân Nhị khoanh tay đứng xem: - Nhị gia, đất cứng lắm, không đào được hố đâu.
Vân Nhị gãi đầu: - Đúng thế thật.
- Nhị gia muốn bắt sống cũng nhiều cách lắm, dùng lưới, dây này, chỉ cần giữ được chân tay chúng là không lo chúng tự sát.
- Ai nói không đào được hố? Bên kia bọn ta đào được hai cái rồi. Trần Hoán đi tới, nhíu mày nói: - Điều đầu tiên trong quân, không được chất vấn quân lệnh của thượng quan, đất cứng không đào được thì không biết làm mềm ra à, bị đông cứng chỉ lớp trên cùng, càng đào càng mềm vì phía dưới đều là cát.
Vân Nhị ngạc nhiên nhìn về phía hậu viện, quả nhiên là đào được hai cái hố sâu một trượng, bên cạnh có một đống lửa lớn đang cháy, lập tức đoán ra, bọn họ lấy lửa đốt cho mềm đất, sau đó mới đào.
Có điều chẳng thể trách đám Khuê Mộc Lang, bọn họ cả đời chỉ nghiên cứu nghệ thuật giết người đâu chú ý tới chuyện khác.
Huống hồ Trần Hoán xưa kia là sương quân Giáp Tử doanh, vốn chuyên đập đá đào đất kiếm sống một thời, làm sao so với họ.
Trước khi đám Khuê Mộc Lang nổi giận, Vân Nhị đi tới cười nói: - Làm nghề nào rành nghề đó, Nghiêm thúc, chuyện đào hố giao cho người có chuyên môn đi, thúc thiết kế cạm bẫy là được.
Đám Khuê Mộc Lang đi rồi, đại hỏa kế tới thì thầm: - Nhị gia, người nói xem liệu đám người kia có coi chúng ta là phản tặc không, dù sao chuyện chúng ta bán thuốc nổ e là khá nhiều người nghe ngóng được. Trước kia lão gia thề không cho bán thuốc nổ, ai bán là giết, giờ nhà ta tự đem bán, có khi bị bọn họ hiểu lầm cố tình để độc quyền.
Đối với đại hỏa kế, Vân Nhị không dấu diếm gì, phàm người xuất thân Giáp Tử doanh cơ bản lợi ích và sinh tử gắn liền với Vân gia, cho nên cần đối phó với ai phải nói rõ ràng.
Vân Nhị nhún vai ngồi lên cọc gỗ: - Không có chuyện đó chăng nữa thì đoán chừng họ không tha cho chúng ta đâu, đằng nào Lão Khúc đã phát hiện ra thân phận họ, chúng ta giết người của họ, thù này đã khó cởi bỏ rồi.
Nghe Vân Nhị nói thế, đại hỏa kế cũng chẳng biết làm sao, đành cùng mọi người cẩn thận đề phòng vạn nhất.
Đảo Hắc Sơn gần đây vì người chết quá nhiều mà thành trở nên vắng lặng,
Nghe nói thi thể đám Hải Luyện Tử đã bị thiêu thành tro, người của Tô Lạp Hải Nha hình như chẳng hề hứng thú phá án, chỉ hứng thú đem hàng hóa của Hải Luyện Tử bán đấu giá, mỗi khi có chuyện này, nó liền thành ngày lễ của thương nhiên, cho nên dù nguy cơ tứ bề bọn họ vẫn tham gia, Vân Nhị dẫn người chuyên môn tham gia vụ mua bán đặc biệt này.
Hàng hóa Vân gia coi trọng nhất là nhân sâm, đất Thục nay có thể xem như nơi giàu có nhất thiên hạ, thương cổ và hào môn nơi đó thèm khát nhân sâm gần như không có giới hạn, mà mua được nhân sâm Liêu Đông gần như chỉ có thương đội của Vân gia, cho nên mỗi năm thương đội Vân gia ở phương bắc trở về liền có vô số người tụ tập đợi mua nhân sâm.
Đại hỏa kế biết mục đích Nhị gia là ở hải đảo, nhưng không cho phép chức trách của mình được lơ là, nếu như kinh doanh quá tệ, vào buổi lễ tụ hội hàng năm do phu nhân chủ trì, hắn sẽ không ngẩng đầu lên được.
Khúc Chung đã khôi phục, kệ Vân Nhị khuyên can, cố chấp vào rừng, ông ta không từ bỏ chuyện theo dõi đám ma quỷ của Nê Cổ trại, có lẽ vì cùng bị phản bội và bỏ rơi, nên ông ta có chút đồng cảm với những người đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.