Vân Nhị không ở trong cửa hiệu của Vân gia, mà nhất thời nổi hứng chọn một khách sạn lớn nhất đảo, khách sạn này được dùng gạch mộc cùng đá đắp thành, chỉ có hai tầng thôi, tuy đơn sơ nhưng trông rất hùng tráng.
Nơi này tất nhiên không có thượng phòng với tiểu viện độc lập gì cả, chỉ có một cái phòng lớn, giường thì ghép liền, nếu người nào cầu kỳ một chút thì ở trong những gian phòng nhỏ ở lầu trên.
Nghiêm lão đại hết sức thản nhiên đặt toàn bộ phòng tầng hai, không cho người khác ở, làm thế phiền toái ở chỗ là tầng hai đã có không ít người ở rồi, viên chưởng quầy vốn trời sinh ra có bộ mặt như đang mếu, lúc này càng giống đang khóc, vì bằng kinh nghiệm tiếp xúc với đủ loại người bao năm nhận ra, đám Nghiêm lão đại rất khó chơi.
Một đĩnh bạc lớn vỗ rầm lên bàn khiến chưởng quầy giật bắn mình, bộ mặt không dễ coi hơn, nhưng cánh tay gầy guộc thì lại cương quyết không buông đĩnh bạc ra: - Nhưng người trên đó thì các ngài phải tự đi đuổi. Nói xong chui ngay xuống quầy nấp với tốc độ nhanh tới Nghiêm lão đại cũng phải thán phục.
Vân Nhị ngồi trên nóc xe ngựa hứng trí nhìn hòn đảo phồn hoa này, trong mắt hắn, Tô Lạp Hải Nha đang lãng phí đảo Hắc Sơn, nơi quy tụ hàng hóa cỡ lớn này phải có quy hoạch chỉnh tề mới đúng, chỗ để ở tách bạch với chỗ làm ăn, tiêu cục ra tiêu cục, thanh lâu ra thanh lâu, không thể hỗn loạn lộn xộn như vậy, cản trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574482/quyen-12-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.