Chương trước
Chương sau
Cuộc trò chuyện của Hải Luyện Tử và Lão Tôn sắp tới hồi kết, phía trước là hải cảng rồi, đã nhìn thấy được bến đỗ dài làm bằng gỗ, phu khuân vác qua lại vác những cái rương nặng tới oằn lưng, thủy thủ và hỏa kế hò hét hạ buồm theo hiệu lệnh thuyền lão đại.
- Lão Tôn, ta cũng không uống rượu miễn phí của ông, nói cho ông biết một chuyện, đảo Hắc Sơn sắp lập thị bạc ti rồi.
Lão Tôn sửng sốt:
- Bao giờ? Ai lại đi lập thị bạc ti trên đảo Hắc Sơn? Chẳng lẽ là Tô Lạp Hải Nha, hắn điên rồi sao?
Hầu Luyện Tử vỗ ngực đảm bảo:
- Tin tức này của ta tuyệt đối chính xác, nghe nói có người Khiết Đan tên là Tôn Tán Tào tới, hiện giờ Tô Lạp Hải Nha bề ngoài vẫn mang danh quan viên Khiết Đan, nên không ngăn cản người ta được.
Lão Tôn nhíu mày, Đại Tống vì nhiều hàng hóa, chỉ cần là thương cổ không ai không muốn vào làm ăn, nên họ ngoan ngoãn nộp thuế, còn nước Liêu đâu có gì, đồ da nay được người Thổ Phồn bán khắp nơi, chiến mã thì từ thảo nguyên Thanh Đường cũng chẳng thiếu. Hải Đông Thanh và nhân sâm tuy quý, nhưng quá ít, không thể buôn bán quy mô lớn, bọn họ bằng vào cái gì mà lập thị bạc ti?
- Nể tình nghĩa với mấy vò rượu nên ta nói với ông thế thôi, tin hay không tùy ông, cái tên Tôn Tán Tào này ngay cả ta cũng không bỏ qua, mua bán không vốn cũng muốn chen chân vào, tên này điên rồi.
Lão Tôn vỗ tay cười:
- Thu thuế của bọn ta cũng đành, dám thu Hải Luyện Tử ngươi sao, chẳng lẽ hắn phái người ngồi trực trên thuyền của ngươi, giao dịch khoản nào ghi lại khoản đó? Theo lão phu thấy hắn muốn chế rồi, chẳng cần chúng ta ra tay có khi Tô Lạp Hải Nha cũng lấy mạng hắn, khó khăn lắm mới làm đảo Hắc Sơn trở nên phồn vinh. Nếu không có thương cổ, hắn đi đâu tích góp cho đủ vật tự.
- Cứ xem hướng gió rồi tính...
Hải Luyện Tử nói xong ra hiệu cho thuyển chuyển hướng sang cầu tày khác đỗ lại:
Đại hỏa kế giỏng tai lên hóng hớt quay sang Vân Nhị tối mặt nói:
- Nhị gia, tên Tôn Tán Tào này chán sống rồi mới dám thu thuế ở vùng này, tới khi đó mọi người cùng bạo động chém chết hắn.
Vân Nhị bật mình ngồi dậy, cười với Lão Tôn vừa mới leo lên sàn tàu tầng thượng:
- Chuyện không đơn giản, tên Tôn Tán Tào này ý đồ rất bất thường.
Lão Tôn xua tay:
- Nhị gia không cần phiền não, chỉ là tên vô danh thôi, đoán chừng nước Liêu nghèo quá phát điên rồi.
- Lão Tôn, chưa chắc đâu, để ta kể cho ông chuyện này.
Vân Nhị thong thả nói:
- Người Khiết Đan từ thời Tùy Đường đã lớn mạnh rồi, nhưng trong ( Khiết Đan quốc chí) có ghi:"Khế đan tộc bổn vô tính thị, duy các dĩ sở cư địa danh hô chi ", tức là Người Khiết Đan vốn không có họ, tên họ bọn họ dựa vào bộ lạc, như Tất Vạn Đan bộ, Hà Đại Hà bộ, Úc Vũ Lăng bộ, cho dù là người thông trị cũng không có họ mà chỉ có tên.
- Đến khi Khiết Đan quy thật nhà Đường, Đường thái tông thiết lập đô đốc phủ, phong thưởng đô đốc ở đó hai họ "Lý", "Tôn". Thủ lĩnh Khiết Đan họ Lý có Lý Tận Trung, Lý Thất Hoạt, Lý Quá Triết còn họ Tôn có Tôn Già Hộ, Tôn Vạn Vinh. Khi ấy chỉ có những số ít quý tộc thượng tầng là có họ, còn bách tính vẫn không có.
- Liêu thái tổ Da Luật Bảo Cơ lập quốc, hoàng tộc Khiết Đan vì muốn tách bạch với hai họ kia, hoàng tộc lấy họ Da Luật, ở tiếng Hán chính là "Lưu", còn hậu tộc lấy họ Tiêu, vì ông ta ông sùng Hàn Cao Tổ Lưu Bang và hiền tướng Tiêu Hà.
- Bắt đầu từ đó người Khiết Đan mới chú trọng hơn việc đặt họ, họ tộc tại Khiết Đan mới nhiều lên, xuất hiện các họ như Mục, Hãn, La, Dịch.
- Khi ta tới Quốc Tử giám học có kể về quốc sử Khiết Đan từng nói, chỉ cần là người Khiết Đan thuần chính mang họ Lý hoặc Tôn thì phải cẩn thận, người mang họ này có thể là đại quý tộc gốc rễ cực sâu của Khiết Đan, thậm chí là quý tộc từ thời viễn cổ.
Lão Tôn định nói thì thuyền chấn động, quay sang té ra đã cập bến rồi, chắp tay một cái:
- Xem ra Hải Luyện Tử còn có nhiều thông tin hơn chúng ta, hắn nói xem hướng gió rồi tính vậy chúng ta cũng cẩn trọng.
- Tôn Tán Tào là nỗi lo xa, Tô Lạp Hải Nha mới là họa gần, chúng ta trước tiên nhắm vào hắn trước đã.
Lão Tôn gật đầu xuống thuyền trước, an bài nơi ăn ở cho Nhị gia.
Không lâu sau bảy tám hỏa kế dẫn mấy chục phu khuân vác quần áo rách nát tới gần thuyền, dưới sự an bài của đại hỏa kế vận chuyển hàng hóa.
Vân Nhị nhìn thuyền hải tặc của Hải Luyện Tử, bên đó cũng đang rỡ hàng, nghe nói Cao Ly đặc sản nhân tham, bạch chỉ, tham bố, hương du, không biết trên thuyền của hắn có không, nếu kiếm được ít nhân sâm mang về cho Triệu Uyển thì tốt quá.
Nhìn một lúc thấy đám tiểu cô nương đầu bù tóc rồi quần áo rách rưới, bị đám hải tặc quát tháo, vừa lạnh vừa sợ, túm tụm một chỗ, run cầm cập xuống thuyền.
Nghiêm lão đại mân mê châm gỗ trong tay, nhạt nhẽo nói:
- Nếu nhị gia muốn cái thuyền đó cũng không mất nhiều thời gian đâu.
Vân Nhị lắc đầu:
- Tính sau, ta chỉ muốn kiếm ít nhân sâm thôi, thứ khác không hứng thú.
Nếu đã ra biển thì phải tuân thủ quy củ của biển, không cần tốn tiền thì đừng tiêu tiền, nếu không bị người ta cười cho, làm hải tặc một phen rất thú vị đấy, nghĩ tới đó Vân Nhị bất giác nở nụ cười, Vân Đại cả đời tiễu phỉ, không ngờ trong nhà sắp sinh ra tên đạo phỉ lớn nhất, không hiểu lúc biết chuyện cái mặt sẽ thế nào, càng nghĩ càng thấy nhất định phải làm hải tặc, còn phải làm đến nơi đến chốn.
Đại hỏa kế thấy mọi chuyện đã an bài xong liền mới Nhị gia lên bờ nghỉ ngơi, một chiếc xe ngựa, tám hộ vệ cầm đao đứng bên đợi, còn cả bảy tám con ngựa.
Vân Nhị vốn tưởng trên bên cảng sẽ có rất nhiều quán rượu, rồi những nữ nhân ăn mặc hở hang chèo kéo khách như hay thấy trong phim, nhưng chẳng có gì hết, đa phần là phu khuân vác ăn mặc rách rưới, một đám tay sai cầm roi quát tháo chửi mắng, bến cảng nhếch nhác bẩn thỉu còn bốc mùi khai thối khó chịu, chẳng có gì đáng lưu luyến vì thế lập tức lên xe, còn đám Nghiêm lão đại mỗi người tự động lấy một con ngựa.
Đảo Hắc Sơn không lớn, được cấu tạo đa phần bởi thứ đá đen cực cứng, cho nên đường xá cũng mấp mô khó đi, ngồi xe ngựa chẳng khác nào hành xác, từ bến cảng tới Hắc Sơn trấn chỉ mất một tuần hương thôi mà ê cả mông, xương khớp rời ra, muốn chợp mắt cũng không được, khi nghe thấy tiếng người huyên náo mới vén rèm cửa sổ nhìn ra.
Cái trấn không lớn này vậy mà náo nhiệt cực, đưa mắt nhìn chỉ thấy toàn lều là lều đủ kích cỡ lớn nhỏ, tên mỗi cái lều đều có tiêu chí của các tộc hoặc thương hiệu rất bắt mắt, các loại người đủ loại hình thủ quái dị, tóc vàng có mà tóc đỏ cũng có luôn, đủ âm thanh kỳ quái quát tháo không biết chào hàng hay chửi người ta, cứ nghĩ ở Đậu Sa quan và Thành Đô đã tụ tập nhiều chủng tộc lắm rồi, nhưng vẫn chưa là gì so với nơi này.
Trời lạnh căm, mở miệng một cái là có hơi nước trắng phun ra, nhưng Vân Nhị nhìn đám người kia làm ăn chẳng khác gì ăn cướp thì sáng mắt, nơi này mang tới cho hắn cảm giác muốn làm gì thì làm, ở nhà bị đại tẩu kiềm chế làm trẻ ngoan quá lâu rồi, tới đây tính cách nổi loạn của Vân Nhị rục rịch trỗi dậy.
Mặc dù người nơi này có hơi thô tục một chút, nhưng mà rất có sức sống, bên đường hai tên say rượu đánh nhau, chẳng ai can ngăn còn hò hét cổ vũ, thậm chí còn đủ đẩy họ lao vào nhau, nụ cười Vân Nhị càng lúc càng tươi, nhìn mọi thứ đầy hứng thú, như quân vương nhìn thần dân của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.