Có điều mọi người đều cần nghi thức này để trấn an tâm lý, hoặc để mê hoặc chính bán thân, còn sau này có chuyện gì đáng vui đáng khóc để sau hẵng tính.
Hòn đảo đầu tiên Vân Nhị muốn vốn không phải là đảo nhỏ rách nát như Hải Lư đảo, mà nhắm thẳng vào nơi như Trường Sơn đảo, hắn muốn một nơi đặt chân thích hợp cho Vân gia trước khi đại quy mô chinh phục hải dương.
Vân Đại luôn nói quần đảo Trường Sơn là nơi thích hợp nhất, Vân Nhị nói nơi đó quá nhỏ, còn cười Vân Đại dã tâm quá nhỏ, kết quả là giờ vớ phải hòn đảo bé hơn cả chục lần, thưa thớt vài trăm cư dân, trong đó chỉ có năm chục là nam tử tuổi tráng kiện, còn lại là nữ nhân già yếu và trẻ nhỏ.
Thôi, cờ đã dựng lên nó cũng là đảo của mình rồi.
Nhân Nghĩa Lễ Trí Tín chẳng bằng sức mạnh của nắm đấm, lần nữa được kiểm chứng ở đảo Hải Lư, có đám Nghiêm lão đại, Vân Nhị đành làm một thi nhân, kẻ ác để bên dưới làm, bề trên chỉ thi ân, khi nào tiếp tế của Thạch Trung Tín tới mới là lúc Vân Nhị ra tay.
Hòn đảo này nằm phía cực đông của Đại Tống, vị trí địa lý quan trọng, tương lai đội thuyền của Vân gia từ đảo Trường Sơn nam hạ cần một nơi tiếp tế, tuyệt đối không thể lọt vào tay người ngoài.
Nửa tháng sau đội thuyền theo sau của Thạch gia mới tới nơi, Vân Nhị chỉ nói qua loa chuyện gặp bão, hắn không muốn trong nhà lo, chưởng quầy Thạch gia hiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574479/quyen-12-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.