Chương trước
Chương sau
Chẳng còn đủ sức quan tâm tới cái khác, cả một đêm vật lộn trên biển, sáu người bọn họ đều gần như kiệt quệ, lúc ở bãi biển nếu đám người kia dũng cảm một chút xông lên, e bọn họ ngã gục hết, nên khi vào trong hang động tương đối ấm áp của Trần Đại Hải, Vân Nhị chưa bao giờ thấy cái giường bốc mùi ẩm mốc tanh tanh của rong biển lại thoải mái như thế, ngã vật xuống một cái là ngáy khò khò.
Ngủ say như chết cho tới khi lờ đờ tỉnh lại mới giật mình nhớ ra mình đang ở chỗ nguy hiểm, mở mắt nhìn thấy Dực Hỏa Xà ngồi dựa lưng ở cửa hang cảnh giới mới thở phào, đồng thời có chút xấu hổ, mình thật thiếu cảnh giác.
Dực Hỏa Xà tên thật Tiêu Lương, tuổi trên bốn mươi, vóc người tầm thước, trông cũng vừa mắt, trước kia là cung phụng quan tòng cửu phẩm, đó là chức lộc quan, người như hắn chỉ cần không phạm sai lầm gì khi có tuổi được đưa ra ngoài làm quan thực chức trong quân, quản hoạt đoàn luyện một vùng không khó.
Đáng tiếc người này nóng tính như lửa, không chịu được khích tướng, một lần say rượu dựa vào một thân thương thuật cao cường đánh chết thượng quan bất hòa với hắn.
Sau khi tỉnh rượu bị gán tội lỡ tay đánh chết người đầy tới Thục, vốn chẳng là gì, nhà hắn thuộc tầng lớp khá giả, vài năm đợi lắng xuống, lo lót một ít trở về Đông Kinh không khó.
Thế nhưng thân nhân người chết không buông tha, ở kinh thành hết lần này tới lần khác chèn ép ức hiếp, lão bà hắn nhất thời quẫn trí nhảy xuống giếng tự tử.
Tiêu Lương nhận được tin nổi giân, ngay trong đêm trốn khỏi quân doanh, dùng hai mươi ngày về Đông Kinh, lợi dụng đêm tối lẻn vào nhà giết sạch hai mươi tư người nhà kẻ thù, sau đó dẫn đôi nhi nữ chạy lên Kê Công sơn làm thảo khấu, cuối cùng rơi vào tay Vân Đại.
Vân Nhị ngồi dậy, ngáp dài một cái hỏi: - Cảm giác thoát chết thế nào?
Dực Hỏa Xà vẫn nhìn ra ngoài: - Sớm muộn cũng chết, không để ý từ lâu rồi.
- Không được, thế nào cũng phải sống cho tốt, chuyện chúng ta đang làm chính là vì tương lai có thể quang minh chính đại sống dưới ánh mặt trời. Lời này Vân Nhị không phải không bao hàm ý lung lạc thuộc hạ:
Nếu thuộc hạ bình thường nghe câu này sẽ rất cảm động, nhưng Dực Hỏa Xà chỉ cười nhẹ: - Ta chẳng mong đợi gì nữa, tương lai thế nào cũng vậy cả thôi, ta tận tâm tận lực giúp Nhị gia là vì Đại lão gia trả tiền hậu hĩnh, nhận bao nhiêu tiền làm bấy nhiêu việc thôi, Nhị gia mà trả ta đủ tiền, ta vì ngài mà lên núi đao biển lửa.
Mất cả hứng, Vân Nhị đã thấy những người này đứng trước mặt đại ca cúi đầu, không dám thở mạnh, với Hoa Nương tỷ tỷ cũng là thái độ tôn kính, đến lượt mình thì thành thuần túy là chuyện tiền bạc.
- Ngươi nghỉ đi, để ta canh gác cho. Vân Nhị nhảy khỏi giường làm vài động tác thể dục nói:
Dực Hỏa Xà không khách khí, kiếm một góc động cuộn người ngủ luôn, trước đó hắn chỉ mới ngủ ba canh giờ, chưa đủ khôi phục tinh lực tiêu hao.
Vân Nhị ngồi ở cửa động, cái động này nằm sát bên bờ biển, cực kỳ hiểm trở, chỉ có một lối ra vào, chỉ cần một người canh phòng là đủ, dưới chân là biển rộng sóng gào, di chứng của cơn bão chưa qua đi, biển động mạnh, ngoài khơi chẳng thấy một chiếc thuyền nào, chỉ có một số dân đảo sách giỏ kiếm cái ăn bên bờ biển.
Vân Nhị đốt thêm đống lửa hơ dây cung, hơi nước dần bốc hơi, gân bò bị nước biển ngâm tới trắng bệch dần khô lại chắc chắn, lắp vào nỏ, thử mấy lần, thấy có thể dùng rồi, ôm nỏ nhìn biển tới ngây người.
Triệu Uyển có thai bảy tháng rồi, vài chục ngày nữa thôi là con mình ra đời, trong cái đêm bão tố đó, nhiều lần hắn muốn từ bỏ lắm rồi, buông tay một cái là mọi khổ sở sẽ chấm dứt, nhưng nghĩ tới đôi mắt đỏ hoe của Triệu Uyển, hắn cắn răng, nàng mới 16 tuổi mà thôi, nếu mình ra đi, cả cuộc đời còn lại sẽ sống thế nào.
Hắn không sao quên được cái cảm giác hai chân dẫm lên bãi cát, lúc đó chỉ muốn khóc thật to, là Nghiêm lão đại cứu mạng hắn, nhưng hắn kiên cường chóng chọi là vì Triệu Uyển.
Quay đầu nhìn năm người đang ngủ say như chết, Vân Nhị chẳng biết nên nói gì, những người đó chẳng có ai tốt đẹp, nhưng họ đều nỗ lực sực, chỉ cần có một tia hi vọng là sẽ không từ bỏ.
Sinh mệnh với ai cũng chỉ có một lần, điều đó rất công bằng, ai kiên trì sống tiếp là có tư cách cười cuối cùng.
Trước kia rất lâu, Vân Nhị cho rằng mình là người cô độc, trên thế giới này chỉ có đại ca thi thoảng đẩy cửa vào thế giới của mình dừng lại chốc lát, những người khác chặn lại bên ngoài. Vân Nhị từng cao ngạo sống vì sự cô độc đó, nhưng dần dần hắn phát hiện ra, người giống mình rất nhiều, tâm thái đó của mình chỉ là biểu hiện của người chưa trưởng thành, quá trẻ con.
Như những người đang ngủ kia, bọn họ trải qua cuộc sống khó ai tưởng tưởng nổi, không dễ lừa, cũng không dễ động lòng, Vân Nhị muốn dung nhập vào cuộc sống bọn họ, thì phải thể hiện tác dụng của mình, ít nhất cho thấy mình là đồng bọn có thể chung vai vượt qua khó khăn.
Một nồi cháo lúa mạch được nấu xong, Nghiêm lão đại mở mắt tức thì, hô nhỏ một tiếng, mấy người khác cũng nối nhau thức dậy.
Mỗi người bê một cái bát lớn đen xì xì, cháo còn nóng bỏng miệng cũng chẳng ngăn cản được họ.
Cả đám đấm đá một hồi, kiểm tra lại cơ thể, có vẻ khá hài lòng, Nghiêm lão đại mở cái rương đã được chuyển vào trước đó, tất cả trang bị xong, nói một câu: - Bắt đầu từ cái đảo này đi. Sau đó sải bước ra ngoài, ông ta luôn kiệm lời.
Trần Đại Hà đáng thương bị trói ngoài động suốt một ngày rồi, tinh thần của hắt rất kiệt quệ, Vân Nhị cứ nghĩ chuyện đầu tiên Nghiêm lão đại làm là thu phục Trần Đại Hà để sử dụng, không ngờ ông ta bước ra ngoài lập tức chém hắn bay đầu.
Tinh Mộc Ngạn thấy Vân Nhị nghi hoặc, giải thích: - Chúng ta muốn khống chế hòn đảo này thì phải giết hết đầu mục, đám người đó đã được ném trải tư vị quyền lực, đã nuôi lên dã tâm, trước sau cũng thành họa, giết hết chúng, đưa người mới lên làm đầu mục, như thế hòn đảo này mới là của chúng ta.
Vân Nhị tự biết mình còn thiếu kinh nghiệm, chuyện không hiểu thì hỏi, nhưng tuyệt đối không tùy tiện xen vào, đi theo sau Nghiêm lão đại, nhìn ông ta giết người, nhìn ông ta đánh người, nhìn ông ta trói người ném vào một cái thuyền nát thả ra biển, khi thuyền chìm cũng không nói một câu.
Nghiêm lão đại, Dực Hỏa Xà, Tham Thủy Viên ra tay giết người, Tất Nguyệt Ô và Tinh Mộc Ngạn cầm cường nỏ giám thị, đám người kia như dê bị sói giết, thậm chí không dám phản kháng.
Vân Nhị hoài nghi quyết sách của đại ca phải chăng sai lầm rồi, muốn dựa vào đám người đó tiếu ngạo biển khơi chỉ là giấc mộng đẹp. Trước kia nghe nói hán tử trên biển dũng mãnh ra sao, nghĩa khí ra sao, giờ tận mắt nhìn, quả nhiên nghe danh chẳng bằng gặp mặt.
Nghiêm lão đại lấy trong lòng ra một lá cờ, treo lên mã sóc của mình, chĩa về phía cư dân Hải Lư đảo rống lên: - Dựng cái tai lừa của các ngươi lên mà nghe cho lão tử, Đào Hoa kỳ độc tôn trên biển, giám phản kháng chết, dám làm trái chết, không nghe hiệu lệnh chết, phản bội ngũ mã phân thây.
Lá cờ này do hai vị đại tẩu và Triệu Uyển thêu, cờ màu đỏ thêu đóa hoa đào màu đèn rất bắt mắt cũng dễ phân biệt, Vân Nhị gãi đầu gãi tai, đây là lần đầu tiên Vân gia mang chiêu bài của mình ra biển, từ nay về sau lá cờ này sẽ tung bay trên biển, Vân Nhị không hoài nghi.
Nhưng nghi thức giương cờ này chẳng có tí vinh quang nào như hắn tưởng tượng, không có đài cao, không có mỹ nữ hoa tươi và đám đông reo hò, chỉ có đám người như thổ phỉ quát tháo một đám người ăn mặc rách rưới như ăn mày cun cút nghe lời.
Tử thi trên mặt đất còn chưa lạnh hẳn, một chum rượu lớn được bảy tám đại hán tai dơi mặt chuột bê ra, bọn họ đồng loạt cắt tay nhỏ máu vào chum.
Năm người Nghiêm lão đại cắt tay xong đưa dao cho Vân Nhị, đây gọi là nhỏ máu ăn thề, lời nói dối lớn nhất trần đời.
Vân Nhị cũng cắt tay, nhưng bất kể thế nào hắn cũng không đồng sinh cộng tử với đám người này, nhỏ máu là để người ta sau này đổ máu vì mình mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.