Đội xe đã đi rất xa, Hoàng Hựu thi thoảng quay đầu lại nhìn đám thương nhân kinh thành vẫn còn bàng hoàng đứng trơ ra ở đó, người của hắn đã bị Hoàng Hựu tranh thủ sự phẫn nộ của người Thổ Phồn cướp sạch rồi.
Đợi đám người ngu xuẩn đó nộp bạc cho Đại tướng quân mua đất, mình sẽ cùng thương nhân khác của đất Thục thong thả xử lý đám người thèm phát tài tới phát rồ này.
Trồng trọt? Con bà nó đúng là trò cười, thảo nguyên là nơi chăn thả gia súc, muốn trồng trọt các ngươi đi Lĩnh Nam có phải hơn không?
Ung Thác và người Thổ Phổ sinh trưởng ở nơi này, sẽ có đủ biện pháp khiến các ngươi không trồng được cái gì hết, lúa mạ xanh xanh chắc là đám gia súc thích ăn lắm.
Đại tướng quân luôn bị người ta đề phòng, bọn lão tử không để Đại tướng quân bị cuốn vào, tự tổ chức người Thổ Phồn cùng các ngươi chơi trò nông mục tranh đoạt.
Trước chỉ là thương nhân vừa vừa, làm giàu chỉ nghĩ tới làm giàu thôi, giờ bắt đầu hình thành thế lực một cái, Lão Hoàng liền cảm thụ được hoàng quyền khủng bố như mây đen phủ trên đầu, Thương hành đất Thục liên tục bị người ta cản trở, chia rẽ mua chuộc. Nay tới thảo nguyên Điền Tây, bọn họ lại được hô hấp không khí tự do đã lâu không thấy, cảm thụ được sự quý giá của tự do, bọn họ đủ tự tin nắm giữ mảnh đất này, bất kể triều đình phái ai tới làm quan đương địa, chỉ cần mình có thể chung sống hài hòa với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574450/quyen-11-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.