Lão mục nhân Ung Thác chỉ những cột khói nghi ngút bốc cao, phẫn nộ quát: - Các ngươi vừa mới đốt cỏ bên hồ Hùng Ưng, đó là cách các ngươi báo đáp lại tình hữu nghị của thảo nguyên sao?
- Bằng hữu của ta, nếu không đốt cỏ sao sang xuân có thể chăn thả, thảo nguyên không thể tiếp tục chiến tranh nữa, đầu nhân tham làm đã lấy hết ngựa dê cuối cùng, những tấm thảm cuối cùng của ngươi, ta chỉ là thương nhân nhát gan, khi có chiến tranh ôm đầu trốn xa xa nhìn, không cách nào giúp đỡ được. Hoàng Hựu đau khỏ nắm bàn tay gây guộc của Ung Thác, chân thành nói: - Giờ tốt rồi, dũng sĩ vô địch trong tộc ta đã trở về quê, y kiêu ngạo như hùng ưng, dũng mãnh tựa mãnh hổ, nhanh nhẹn hơn báo đen, là ta cầu khẩn ngài mang quân tới cứu bằng hữu.
- Ngươi xem, ta mang tới cho ngươi ngựa kìa, mục nhân không có ngựa sao là mục nhân, ta mang cả chó ngao giúp chăn gia súc, thậm chí mang cho ngươi cả tấm thảm dày làm lều đều vượt qua mùa đông giá rét.
Ung Thác kinh ngạc nhìn người ta dẫn ngựa tới cho mình, con ngựa này vừa nhỏ vừa gầy như lừa, lông thì sơ xác, mục nhân mà nuôi ngựa thành thế này sẽ bị phỉ nhổ, nhưng người Tống không biết nuôi ngựa, ngựa của chúng đều như lừa, điều đó thành chuyện cười trên thảo nguyên bao năm.
Lúc này không quan trọng nữa, chỉ cần có ngựa là tốt rồi, có thứ để chăn thả là mình lại là mục nhân, Ung Thức cảm kích ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574449/quyen-11-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.