Lục Khinh Doanh nhìn khuôn mặt bị vẽ lòe loẹt của Nhu Nương, lắc đầu, Tiểu Trùng lập tức chạy tới, bắt đầu tẩy trang cho Nhu Nương.
Mở hai cái rương lớn trên bàn ra, kiểm tra từng món, thi thoảng cùng mọi người bình luận chất lượng vải vóc, chất lượng không kém, chỉ là tới nửa thếp vải có đóng bốn chữ vàng Vân phủ ban thưởng, nhíu mày: - Sao lại chỉ có nửa thếp, với công lao cha ngươi phải được thưởng một thếp chứ.
Nhu Nương đang được trang điểm lại vội đáp: - Bẩm phu nhân, vốn là một thếp, tiểu nữ định dùng khi đệ đệ thành thân, bị nó xẽ một nửa cho tiểu nữ, phí cả đồ tốt.
Lục Khinh Doanh nghe thế hài lòng lắm: - Ừ, thế chứ, dù sao là minh chứng cho tỷ đệ tình thâm, tốt, tình cảm mới là đáng quý nhất. Nghe nói trước kia ngươi có hôn ước với một người đọc sách, nếu thấy gả cho nhà đồ tể là thiệt thòi thì ta có cách khiến nhà sĩ tử kia phải ngoan ngãn tới đón ngươi về.
Nhu Nương sợ hết hồn, quỳ vội xuống, không dám dấu diếm nữa: - Phu nhân soi xét, tiểu nữ nhìn trúng đồ tể, không thích người đọc sách, nhà đó thối hôn, đúng ý tiểu nữ. Tiểu nữ không mong đợi gì lớn, chỉ muốn có cuộc sống bình an, Thuyên Trụ tuy thân thế kém cỏi, nhưng lại là người thật thà hiếu nghĩa, biết nuôi dưỡng gia đình...
Lục Khinh Doanh tháo trâm trên đầu cho vào rương, cười hài lòng: - Chiếc trâm này thưởng cho sự thông tuệ của ngươi.
Đó là cái trâm vàng tạo hình cỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574424/quyen-11-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.