Bạc thái phi đứng xa nhìn hoàng hậu huấn thị Tần Quốc, lòng bùi ngùi vô hạn, không nỡ nhìn cảnh đưa Tần Quốc đi, rời tổ miếu tới Trường Ninh Cung.
Nơi này còn có cái tên khác mà bất kỳ ai trong hoàng cung đều khiếp sợ, lãnh cung.
Đi vào trong, bầu không khí thoáng cái biến đổi, tiêu điều hiu quạnh, u ám thâm trầm làm người ta không thoải mái, tường cung loang lổ, sàn đá phủ rêu xanh, cỏ dại khắp nơi, chẳng thấy bóng người, không giống cung điện, giống miếu hoang hơn.
Bạc thái phi đi trên con đường nhỏ gần như bị lá khô phủ kín không phân biệt được nữa, vào sâu trong Trường Ninh cung, một phụ nhân cao lớn ngồi trên cái ghế cũ kỹ tắm nắng, đuổi cung nữ thái giám đi theo lùi lại.
- Bạc Hồng Y, sao lại tới đây thăm ta? Vừa rồi có tiếng quân hiệu, chẳng lẽ Đông Kinh có biến, Triệu Trinh đã chết chưa?
Bạc thái phi không giận còn cười: - Thanh Ngộ, dù sao ta cũng là trưởng bối của ngươi, sao vô lễ như vậy?
- Ha ha ha, trước kia bà là người ta tôn kính nhất, không ngờ lúc ta gian nguy, bà lại đánh thuốc ta, tước đoạt vinh diệu cuối cùng của ta, còn dám nhận là trưởng bối?
Bạc thái phi thở dài: - Ngươi đánh bệ hạ, chẳng những phạm tội đại bất kinh, còn là thiếu phụ đức, bệ hạ phế ngươi đã là quá nhẹ, ta còn phải làm gì? Giúp ngươi đánh ra khỏi hoàng cung à?
- Hừm, ta làm hoàng hậu chín năm không có nhi tử, Triệu Trinh phế truất ta, ta không trách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574413/quyen-11-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.