Cả con phố đang huyên náo ở Đông Kinh bỗng chốc yên tĩnh lại vì sự xuất hiện của một đội ngũ kỳ quái.
Đội ngũ đón dâu toàn bộ là giáp sĩ, đây là lần đầu tiên ở Đông Kinh có chuyện này.
Mặc dù tướng mạo bọn họ không phù hợp cho ngày vui, lại mặc chiến giáp sứt mẻ, mang theo một mùi vị thảm liệt của chiến trường, trên người còn đủ các loại vết thương chiến tranh, hiên ngang bước đi trên phố lớn, chẳng cần cố ý dấu diếm, cũng chẳng cần bắt chước các huân quý khác quát tháo người đi đường thể hiện oai phong, bọn họ đi tới đâu, đường xá đông như nêm cối tự động tách ra nhường đường.
Công đạo tự có trong lòng người, không ít sĩ tử chỉnh lại quần áo, đứng nghiêm chỉnh chắp tay, những người biết chuyện thì nói cho những người không hiểu, trẻ con cười đùa chỉ chỏ bị người lớn đánh đít kéo về.
- Nhìn thấy vị kia chưa, người đi đầu đó, đúng là người bị chém ngang mặt, đừng thấy giờ chỉ là một người gác cổng sau hầu phủ, nghe nói trước kia trong quân là viên mãnh tướng, ở Thanh Đường từng một trận chém hỏng sáu thanh đao. Một vị lão bá tóc hoa râm nói với hậu sinh trẻ:
- Thế sao giờ thành trông cửa?
- Dốt, Hàn gia gia chẳng phải nói rồi à, mãnh hổ thủ quốc môn, trông nhà thế nào cũng là ác cẩu.
Một người có tuổi khác phản bác: - Ngươi nói linh tinh, do thân thể tàn khuyết không thể làm quan, so với về quê bị người ta lạnh nhạt, không bằng ở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574412/quyen-11-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.