Mặt trời xuống núi, mây đỏ rực biến thành màu đen, vì sao sáng nhất đã xuất hiện, không khí quá trong, cho nên sao cũng rực rỡ muôn phần.
Bao Chửng hoàn tất lễ nghi do mình phụ trách, đi tới chỗ Vân Tranh, nhìn Cát Thu Yên đầu quấn khăn, thở dài nói nhỏ: - Vân hầu chớ trách lão phu, tình thế đó lão phu không thể làm khác.
- Ta trách ai được, vua nhục thần chết là cái mũ quá lớn, mũ đó chụp xuống, đừng nói lão bà, đích thân đưa nhi tử lên đoạn đầu đài cũng có rồi. Vân Tranh không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: - Thế nhưng Vân mỗ là đại tướng quân, da ngựa bọc thây không một lời oán trách, bằng vào cái gì muốn lão bà ta phải hi sinh? Bao Chửng ngài vì bách tính thiên hạ, chặt đầu cháu mình giữa phố, Vân Tranh ta phục lắm, nhưng không học ngài đâu, nếu thằng khốn kiếp Vân Việt làm chuyện xấu, ta đứng ra gánh, gánh không được thì cho nó chạy xa.
- Bao đại nhân, vì chút tôn trọng còn lại của ta với ngài, đừng nói thêm nữa, đừng lấy cái mũ đạo đức ra chụp lên đầu ta.
Vân Tranh tỏ thái độ như vậy, cuộc nói chuyện không cách nào tiến hành được, Bao Chửng thở dài một tiếng chắp tay rời đi, bóng lưng thêm già nua lom khom, chuyện chặt đầu cháu mình ở Trần Châu là vết thương sâu trong lòng ông ta, giờ Vân Tranh xé toạc ra, khiến ông đau đớn vô cùng.
Đại lễ nghi một khi bắt đầu là không dừng lại, ban ngày biểu diễn cho người xem, ban đều biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574399/quyen-10-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.