Tâm tư nông gia rất thuần phác, nhận quà của người ta thì phải báo đáp, bọn họ mang một thứ đồ uống lên men tên là tương thủy cho tướng sĩ uống, quân tốt kinh thành không quen với loại đồ uống chua chua thối thối ấy, nhưng tướng sĩ tây bắc cực thích, làm một ngụm hết luôn, còn lớn tiếng khen thống khoái.
Vân Tranh thì tất nhiên là uống rồi, chẳng những uống còn dùng đũa vớt rau đắng bên trong ăn ngon lành, Cát Thu Yên và Tô Thức cực ghét cái thứ như nước rửa nồi ấy.
- Đây là thứ thanh nhiệt giải khát, ngay cả chè đỗ xanh cũng chẳng so được.
- Đây là nước rửa nồi, chàng không sợ đau bụng à?
- Nàng chẳng biết gì, thứ này cũng giống sữa chua đấy, nàng ăn sữa chua không biết chán mà lại chê à? Cách thức làm giống nhau, chỉ khác nguyên liệu thôi.
Kỳ thực tương thủy vào thời này không dễ uống gì hết, Vân Tranh thích là thích chỗ bách tính không sợ quân đội, hiện giờ trông hài hòa biết bao, cờ xí đại quân đi trên đường, bách tính bận rộn dưới ruộng, không can thiệp vào nhau lại nương tựa vào nhau, đó mới là xu thế bình thường một quốc gia nên có, nếu bách tính coi quân đội như mãnh thú hay như thứ vứt đi thì quốc gia cơ bản không còn hi vọng.
Rời Chu Gia hà, Vân Tranh không đi đường cũ mà men theo đại lộ tới thẳng Thần Vũ thành, đi đường gần mới là thích hợp nhất.
Tham quan nước địch luôn mang tới cho người ta niềm vũ bất ngờ, Thần Vũ thành vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574363/quyen-10-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.