Vân Tranh hạ lệnh dừng xe, đi xuống, tới thẳng ruộng lúa bên đường, tức thì hơn chục thân vệ tản ra xung quanh, đao rút khỏi vỏ cảnh giác nhìn bốn phía, một số khác thì lắp tên vào nỏ đề phòng tình huống đột phát, Hàm Ngưu cũng nhảy xuống ngựa kè kè bên cạnh.
Đã quen với sự bảo vệ này, Vân Tranh không quá để ý, thoải mái bấm một bông mạch, chà trong tay thổi vỏ đi, cho vào mồm ăn, rất thơm, nếu như rang qua còn ngon nữa.
Đỡ ông già run rẩy quỳ rạp dưới đất lên, thoải mái ngồi xuống bờ ruộng, vui vẻ nói: - Cụ ơi, mạch đã vàng, thêm ba bốn ngày nữa là thu hoạch, một mình cụ làm sao gặp hết, gọi người nhà ra đi, chiến sự ở Thiên Quan đã kết thúc, quân ta đang hành quân về Nhạn Môn Quan đuổi nốt người Liêu đi, không ai tới nữa đâu, mọi người cứ thoải mái mà thu hoạch, dưới gầm trời này không chuyện gì bằng ăn no bụng.
Ông già mắt đảo quanh, nhìn đám binh tốt giáp đen xì, toàn thân tỏa ra sát khí, cùng đại hán cao lớn như ngọn núi đứng im lìm sau thanh niên, gượng cười cẩn thận đáp: - Quân gia nói đùa rồi, lão hán chỉ có một mình, lấy đâu ra người nhà cơ chứ.
Vân Tranh là ai nào, sao không biết tâm tư ông cụ, mỉm cười thân thiện: - Quân đội Đại Tống ta ở Thiên Quan giết năm vạn quân Liêu, lần này về Nhạn Môn Quan sẽ còn giết nhiều hơn nữa, sau này Chu Gia hà sẽ không còn là biên quan nữa rồi, mà trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574362/quyen-10-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.