Đội trưởng thân binh Tiêu Anh đang ra sức tìm kiếm chủ soái, nghe thấy tiếng khóc thì chạy tới, mừng rỡ dìu Tiêu Hỏa Nhi lên ngựa của mình: - Đại soái, thuộc hạ thu gom được ba nghìn thân vệ, sẽ yểm hộ người phá vây.
Tự sát thường đa phần là hành vi cực đoan nhất thời, một khi không thành công là rất khó làm lần nữa, nghe thấy mình còn ba nghìn quân, lửa hi vọng bùng cháy, hét lớn: - Xông ra, chỉ cần thoát được, bản soái tuyệt đối không bạc đãi chiến sĩ có công!
Lang Thản nghiến răng ken két xua quân từ phía tây tràn tới, đây là trận đánh uất ức nhất trong sự nghiệp cầm quân của hắn, không những bị quân Liêu đánh bại trong tác chiến chính quy, còn phải hi sinh huynh đệ cầm chân địch, làm Lang Thản tâm cao khí ngạo sao chịu nổi.
Thế nên hắn quyết không tha cho người Liêu, nhưng đại soái lại hạ lệnh không được tùy ý giết tù binh.
Thành trì bị thuốc nổ xới tung khó tìm được một mảnh đất bằng phẳng chỉnh quân, Tiêu Hỏa Nhi nhìn thấy tàn quân của mình đứng nhấp nhô trong đống đổ nát, không kịp đợi toàn bộ chuẩn bị xong đã đột kích thẳng về phía bắc.
Chạy, cắm đầu chạy, tên đạn dồn dập của quân Tống không thể ngăn cản được khát vọng duy nhất của quân Liêu, bọn chúng như đàn dã thú điên loạn lao về phía quân trận của người Tống.
Người trước trúng tên ngã xuống, người sau bổ xung vào, sợ hãi tới cực điểm làm người Liêu quên cả sinh tử.
- Đầu hàng buông vũ thì sống!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574358/quyen-10-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.