Cuộc chiến vẫn còn đang tiến hành, nhưng đã chẳng còn chút hồi hộp nào nữa, phạm vi cuộc chiến không ngừng thu hẹp, bóng người thấp thoáng, hoang nguyên như quỷ vực, quân Tống đứng sau tấm lá cắn tạo thành bức tướng thành vững trãi từ từ ép tới, hình thành thế hợp vây, pháo hoa liên tiếp phóng lên trời soi sáng trận địa...
Một số người Liêu thông minh phát hiện không cách nào cứu lại được chủ soái nữa, thừa lúc thế trận chưa hoàn toàn khép lại, thúc ngựa quay đầu chạy.
Vân Tranh cũng không sai quân truy đuổi, vì không cần thiết, đám này không cách nào quay lại quân ngũ rồi, bỏ chủ soái trốn chạy, chỉ có đường chết thôi.
Nhìn mãi về phía tây mà không thấy có động tĩnh gì, Vân Tranh hơi thất vọng, bảo Ngô Kiệt: - Kết thúc cuộc chiến trở về thôi, Quách Hằng Xuyên lẫn Tiêu Hỏa Nhi, không ai định tới cứu viện cả, xem ra bọn chúng dứt khoát rụt đầu làm rùa rồi.
Kế hoạch của Tô Thức tuy tốt, nhưng Vân Tranh không bị động chờ đợi kết quả, chiến tranh rốt cuộc vẫn phải giải quyết bằng gươm đao trên chiến trường, âm mưu quỷ kế chỉ là phụ trợ thôi, Vân Tranh coi đó như cách để rèn rũa Tô Thức.
Ngô Kiệt vội vàng đi truyền lệnh, bọn họ gần như dốc hết quân ra rồi, Nhạn Môn Quan gần như thành tòa thành trống, không thể ở lại lâu.
Lý Thường và Lý Đông Sở đứng trên thành lâu lòng như lửa đốt, toàn bộ Nhạn Môn Quan chỉ còn lại năm nghìn quân, làm sao bọn họ không lo được.
- Về rồi, đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574345/quyen-10-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.