Vân Tranh đi quanh một nam tử mặc khải giáp khí vũ hiên ngang, anh tuấn phi phàm, từ đầu tới chân phát ra khí thế ngùn ngụt chấn nhiếp loài người, quả thực long phụng giữa loài người, anh tuấn vô địch, dũng mãnh vô song, khí thế vô ngần, ít nhất Vân Tranh đánh giá như vậy vì người này trông giống y quá mức, tặc lưỡi liên tục, còn thi thoảng lại đứng cạnh hắn so sánh, nghe đám tướng tá dưới quyền nịnh bợ thối hoắc cả lều, cuối cùng vỗ vai Trâu Đồng Minh từ xa xôi muôn dặm tới Nhạn Môn Quan. - Ngươi kiếm tên này từ đâu ra thế? Đưa tới quân doanh là đúng rồi đấy, chưa đưa tới nhà ta chứ? Lão bà ngốc của ta hơi hồ đồ, nếu nhận nhầm là lão tử thì, lão tử thiêu cháy thành Đông Kinh luôn đấy. Xung quanh muốn cười lắm mà không dám, Trâu Đồng Minh hết sức nghiêm túc khom lưng đáp: - Hầu gia cứ yên tâm, hắn được chọn từ trong số hoạn quan, cho dù có đưa tới nhà ngài cũng tuyệt đối không có chuyện đó đâu ạ. Nói ra Ti thiên giám cũng có tâm lắm, thời gian trước có sao lớn rụng, Ti thiên giám nói đây là điềm bất tường, khiến quan gia phải chay giới cầu phúc, cầu cho các tướng ở biên quan không ứng kiếp. - Ài, tướng mạo của hầu gia, muốn tìm được người giống thì rất khó khăn, nếu không phải Thục phi nương nương nói nhìn thấy có một hoạn quan trông coi ngự hoa viên giống ngài thì quan gia gần như từ bỏ chuyện làm thế thân cho ngài rồi. Ví như Địch soái tìm được sáu thế thân, ngài chỉ có một, cho nên quan gia coi thế thân này như châu báu, sai nô tài mang tới, mong rằng hắn có thể giúp hầu gia chắn được một lần tai họa. Vân Tranh gật gù tiếp tục đi quanh hoạn quan kia nhìn từ đầu xuống chân, khiến hắn càng lúc càng run, rồi cười với Lý Thường: - Ta không tin chuyện quỷ thần, nhưng một phen hảo ý của bệ hạ thì ta nhận rồi, Lão Lý, hay ông theo Trâu công công về tạ ơn bệ hạ giúp ta, đoán chừng đại chiến không còn xa nữa, đứng quên ông cũng là đại tướng đấy. Lý Thưởng đập quạt lông ngỗng vào tay, cười dài: - Lão phu là giám quân, không lên chiến trường, có điều rất mong được da ngựa bọc thây, như thế Lý gia rốt cuộc cũng có người được vào sử sách, liệt tổ liệt tông vô cùng vui mừng. Vân Tranh nhìn các tướng ta đứng trong quân trướng, quay trở về ghế da hổ, bảo hoạn quan kia đi thay quần áo, vỗ bàn nói: - Người đứng sau lưng các ngươi trên chiến trường chỉ có thể là ta, không phải là thứ hoạn quan nghe trống trận đã đái ra quần kia. Chiến sự khẩn trương, chẳng ai rảnh mà chơi trò vớ vẩn, mục tiêu của quân địch là các ngươi chứ không phải chỉ mình ta. Lý Thường toát mồ hôi, đưa mắt liếc sang bên, quả nhiên thấy sắc mặt Trâu Đồng Minh hơi khó coi, hẳn lời vừa rồi của đại soái động chạm tới hoạn quan thân tín của hoàng đế, vội nói: - Trâu công công thấy quen mưa gió, tất nhiên không sợ. Trâu Đồng Minh cười khổ: - Lý giám quân không cần nói đỡ, cha gia bị hầu gia mắng chửi quen, nếu để bụng thì ấm ức chết lâu rồi, cứ coi như vừa rồi hầu gia chỉ nói tên kia là được. Lý Thường vẫn chưa yên tâm, nói lảng đi: - Đại soái, yến tiệc đã chuẩn bị xong, nên mời khách quý nhập tiệc. Vân Tranh nhìn Trâu Đồng Minh cười: - Nói trước, chỗ ta chỉ có dê nướng, ăn không quen thì chịu vậy, về Đông Kinh sẽ có món ngon cho ngươi. - Ha ha, hầu gia đừng lo, nô tài muốn ăn ngon thì cứ tới nhà ngài thôi, lo gì tẩu phu nhân không chiêu đãi. - Cẩn thận, tiểu lão bà của ta xuất thân sơn tặc, công phu cao cường lắm, ngươi mà đến nhiều làm nàng ngứa mắt đánh cho thì ráng chịu. Mọi người nghĩ hầu gia nói đùa, cười lớn lên tường thành, gió bắc thổi ù ù mang theo cả tuyết, trên tường thành ngoại trừ binh sĩ mặc giáp trụ cầm thương đứng thẳng tắp canh chỉ còn chiến kỳ bay phần phật, không khí uy nghiêm trang trọng. Thành lâu đã bày một bàn tiệc, xung quanh bảy tám cái chậu than lửa bập bùng, nên cũng không lạnh. Vân Tranh phất tay bả Lý Đông Sở: - Ở đây toàn là thần tử Đại Tống, không cần bầy cái trò này, cho họ lui đi, không chết lạnh bây giờ. Lý Đông Sở cười xấu hổ, lệnh những sĩ tốt mặc giáp sắt loang loáng vào động dấu quân nghỉ ngơi, chỉ còn lại vài người mặc áo da dày. Vân Tranh bấy giờ mới mời khách khứa ngồi xuống, gọi là tiệc thực sự đúng là mỗi món dê nướng, họa chăng thêm được mấy cọng hành xanh trang trí mà thôi. - Ta trị quân là thế đấy, ta ăn gì bộ hạ ăn cái đó, cho nên chỉ có thế này thôi, Trâu công công đừng trách nhé. Trâu Đồng Minh theo thói quen chủ động rót rượu cho Vân Tranh: - Nô tài là tai mắt của bệ hạ, tới đây là đẻ nhìn thay bệ hạ, giờ thấy hùng quan, mãnh tướng, cường binh là hài lòng rồi, còn ăn gì không quan trọng. - Đúng thế, muốn ăn ngon thì chớ tới Nhạn Môn Quan, nơi này là mạch mệnh của Đại Tống, là nơi duy nhất không phải chỗ ăn uống hưởng lạc. - Hầu gia nói phải, chén rượu này nô tài xin kính cho tiên liệt Đại Tống chiến tử. Trâu Đồng Minh đứng dậy rưới rượu xuống đất, đám Vân Tranh cũng làm theo. Vừa mới cắt thịt cho vào đĩa, mọi người chưa ai ăn được miếng nào đã có tiếng ưng rúc vang lên, Vân Tranh thất kinh vội chạy ra ngoài tường thành, chỉ thấy trên đầu có sáu con chim lớn bay vòng quanh, phát ra những tiếng kêu dài. - Tiếu Lâm, thám báo của chúng ta phái ra bao xa? Vân Tranh quay đầu hỏi Tiếu Lâm, lần này do Tiếu Lâm chuyên môn tới nhà xin Vân Tranh cho đi theo quân, đảm nhận quan thám báo, hai lần trước ở nhà nhìn Vân Tranh chinh chiến ngứa ngáy lắm rồi, vả lại Hoa Nương càng ngày càng khó tính, chịu không nổi: - Thám báo cố định sáu mươi dặm, tháo báo di động trên trăm dặm. - Thám báo trở về lần gần nhất là bao giờ? - Hôm qua, thám báo di động ba ngày báo một lần, thám báo cố định hai ngày báo một lần. - Lệnh Thiếu niên quân phái ba trăm người, ngụy trang thành người Liêu, phải đi ít nhất hai trăm dặm. Tường thành lập tức trở nên náo nhiệt, tướng tá ai nấy tự động trở về vị trí của mình, quân sĩ lên tường thành, công tác chuẩn bị diễn ra tích cực. Lý Đông Sở ra lệnh cho quân tốt chuẩn bị thủ thành xong, nghe Vân Tranh nói thế, vội lên tiếng nhắc: - Đại soái, hai trăm dặm ngoài Nhạn Môn Quan chính là Sóc Châu của nước Liêu, nơi đó có Chương Hóa quân, là một trong số tinh nhuệ hàng đầu của chúng, thám báo không nên tới quá gần, nếu không rất có thể bị hiểu lầm là bên ta khiêu khích.. Vân Tranh trầm mặc: - Đại chiến thế nào cũng nổ ra, nguyên nhân ngươi không cần biết, chỉ cần biết một điều, mùa xuân tới rồi, bất kể thế nào người Liêu cũng sẽ đánh tới. Lý Đông Sở thấy Vân Tranh không có ý thay đổi quyết định khom người an bài. Nhìn thấy dáng vẻ ngập ngừng của Trâu Đồng Minh, Lý Thường biết ý dẫn cả Tô Thức đi, thành lâu chỉ còn lại hai người. Trâu Đồng Minh tới gần Vân Tranh, nhỏ giọng hỏi: - Vân hầu, ngài nghĩ kế hoạch của bệ hạ có thể thành công không? Câu này Vân Tranh phải trả lời cẩn thận: - Tỉ lệ thành công rất thấp, từ xưa tới nay tập kích đều là xuất kỳ bất ký, công kỳ vô bị, tướng quân phải có tài ứng biến, sĩ tốt phải có dũng mãnh hãm thân tử địa không loạn, từ bờ biển tới Áp Tử hà có hơn bốn trăm dặm đường, hơn vạn người hành quân trên hoang nguyên trống trơn rất khó giữ được bí mật. - Có quá nhiều nhân tố chưa được xác định, vả lại ta cũng không rõ chi tiết kế hoạch, thế nên bây giờ chúng ta chỉ biết cầu trời cao phù hộ mà thôi. - Trâu công công, về chuyển lời với bệ hạ, thứ mà lần tập kích không có được, chúng ta sẽ dùng chiến tranh đường hoàng giành lấy. Thái tông ba lần phạt Liêu, ba lần thất bại, tới khi chết vẫn không quên chuyện lấy lại Yến Vân Thập Lục Châu, bệ hạ kế thừa ý chí tiền nhân, việc làm là không sai, dù thất bại cũng không cần áy náy, thân là quân nhân thì phải có giác ngộ lấy chiến tử sa trường làm vinh diệu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]