Lão Ngụy nghe thấy tiếng vó ngựa, chửi: - Bà nó, xúi quẩy, gặp phải đám khốn kiếp rồi, nếu không có Liêu binh khác ở phụ cận, chúng ta bị cướp là cái chắc.
Lão Triệu kinh hãi: - Chúng ta không đánh được đâu, giao đứa bé ra đi, hàng hóa cũng thế, giữ mạng mới là quan trọng.
Quả nhiên tám tên kỵ binh người Liêu đã rút vũ khí phóng nhanh tới, Lão Ngụy hừ một tiếng: - Mấy tên Liêu binh là cái rắm gì, huynh đệ, giết thôi.
Nghe Lão Ngụy nói thế, mọi người đồng loạt nấp sau xe ngựa, Lão Triệu giơ một xấp lụa diễm lệ ném ra, lụa màu đỏ rơi trên nền tuyết trắng vô cùng bắt mắt, ông ta vẫn tiếp tục ném, chẳng mấy chộc trên mặt đất đầy món lễ vật quý giá chuẩn bị đem tặng cho lão tộc trưởng người Nữ Chân.
Người Liêu nhìn thấy hành động của thương đội cười rộ lên, đám thương nhân đó thật nực cười, tưởng rằng như thế có thể thoát chết sao, ngu xuẩn, chắc chắn là người Tống rồi, chỉ có người Tống mới hèn nhát ngu xuẩn như vậy.
Mặc dù Đại Liêu và nước Tống có điều ước không làm hại thương đội của nhau, nhưng thứ đó ở Lâm Hoàng phủ có lẽ còn hữu dụng, tới đất bắc này thì ai quan tâm, người Khiết Đan trời sinh là sói, sói là phải cướp đoạt, giết chóc, phải ăn thịt.
Nhìn thấy tơ lụa, bọn chúng liên tưởng ngay tới nữ tử người Tống mỹ lệ, đám thương nhân béo ú người Tống luôn mang theo thị thiếp xinh đẹp, một tên giảm tốc độ nghiêng người nhặt xấp lụa lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574304/quyen-9-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.