- Cái gì? Phú Bật rống lên: - Tây Hạ giết tộc dân của ta, hủy nhà cửa ta, ăn thịt con dân ta, hành vi không khác gì cầm thú, ngươi không tiêu diệt chúng, lại đi tấn công Thanh Đường xưa nay luôn nghe theo Đại Tống là lý gì?
Vân Tranh thực sự không còn lời lẽ khinh bỉ nào để nói nữa rồi, trước kia Một Tàng Ngoa Bàng áp sát Mạc Xuyên Thành, chính ông ta tiến quân lăm le chiếm đất Thanh Đường, sao không nghĩ tới điều ấy, giờ lấy ra chỉ trích mình? Chỉ là quá quen sự hai mặt của quan văn, bọn họ làm gì cũng tự cho là chân lý, chẳng hơi đâu mà giận: - Ta nói từ lâu, ngay trong thư gửi phủ tôn ngài cũng đã giải thích, mục tiêu của Ta là Hà Hoàng, không có Hà Hoàng làm bàn đạp, tiến binh Đôn Hoàng, lấy lại khống chế con đường tơ lụa cổ, đồ mưu Thập Lục Châu, như thế dù con cháu có kém cỏi, cũng có thể bại gia thêm vài năm nữa.
Phú Bật ngây ra nhìn Vân Tranh hồi lâu: - Xem ra lão phu không muốn nhận mình già cũng không được nữa rồi, ngươi có chí lớn, ta không phản đối, nhưng hãy trông chừng dã tâm của ngươi, đừng để leo lên núi cao rồi lại muốn bắc thang lên trời.
- Nay Đại Tống ta đã ở vào thế bất bại, ngươi lại muốn mạo hiểm tiến công Thanh Đường, không rút kinh nghiệm gì từ bài học của lão phu sao, ta sẽ không để ngươi đem an nguy Đại Tống ra mạo hiểm.
Thấy Phú Bật bỏ đi rồi, Lý Thường cười nhạt: -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574252/quyen-8-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.