- Lão bà, canh gà không uống, canh cá nàng cũng uống, cháo trắng nàng chê có vị tanh đất, vậy uống ít cháo tiểu mạch đi. Không có vị gì lạ đâu, ta còn chuyên môn mua một cái nồi mới, chỉ nấu riêng cho nàng thôi đấy. Nàng ngửi xem, thơm chưa, uống vào nhất định rất ngon.
Vân Tranh hông quấn tạp dê, cầm bát sứ trắng vẽ hình hoa sen rất đẹp ân cần dỗ Lục Khinh Doanh ăn cháo, hai lão bà kén ăn kinh khủng, cái gì cũng chê, Vân Tranh vứt luôn thể diện, tự mình chuẩn bị cơm nước.
Lục Khinh Doanh nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, cắn một miếng dưa vàng do Vân Tranh mang từ hoàng cung về, miễn cưỡng cầm lấy bát cháo, múc từng ngụm nhỏ. Khi nàng mang thai Vân Lạc Lạc đâu được đãi ngộ tốt như thế, trượng phu lúc ấy suốt ngày ở trong quân doanh, nàng vừa một mình dưỡng thai, vừa chiếu cố Vân Nhị, còn quản lý cả cái nhà lớn. Giờ thì tốt rồi, phu quân rảnh rỗi, nếu không để chàng bồi thường lại, cả ông trời cũng không chịu.
Lão bà chịu húp cháo, còn phẩy tay, ý bảo mình đi được rồi, Vân Tranh được xá tội, vội vàng chạy đi, phía tây còn người nữa đợi húp cháo.
Trời mới biết là thằng cha nào nói cái gì mà phụ nữ có thai trong những tháng đầu không được gặp nhau, cho nên Lục Khinh Doanh và Cát Thu Yên chọn hai tiểu viện xa nhất để tránh mặt, nếu mà ở cùng nhau, Vân Tranh thấy mình có thể làm giống như nuôi lợn, nuôi cùng chuồng hiệu suất cao hơn nhiều.
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574186/quyen-7-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.