Chương trước
Chương sau
Vậy là mùa đông đã tới, Đông Kinh đã bước qua sự huyên náo, trở nên tĩnh lặng hơn nhiều, đại khảo vào mùa thu đã không mấy người nhắc tới nữa, người trong thành quá quen với thăng trầm, đại khảo chẳng qua cũng như pháo hoa thôi, bùng nổ nhất thời rồi biến mất.
Ngõa thị vào mùa đông cũng không nhộn nhịp như mùa khác, cái lạnh hạn chế người ta ra ngoài đường, cho dù là cô nương bán rượu nhiệt tình nhất lúc này cũng không còn dũng khí đứng ngoài đường mời khách, túm năm tụm ba bên cạnh cái bếp lò, hơ ấm đôi tay, bờ vai mềm thường ngày hờ hững khoe ra, giờ đã được che kín mít.
Ngoài lý do thời tiết thì tin tức thiếu niên bị mất tích đã lan truyền rộng trong dân gian, cho nên cũng hạn chế rất nhiều nhiệt tình ra đường của mọi người.
Đi cùng với tin tức mất tích là người chết, cả thành sắp bị người chết bao vây rồi, hôm nay có vài cỗ thi thể treo trên tường, mai có vài cỗ thi thể bị ném vào vườn rau, còn có cả mũi tên bắn vào nha môn nói nơi nào có thi thể, để sai dịch đi mà dọn xác.
Khuê Mộc Lang đã phát cuồng, bọn họ không tìm ra kẻ đứng đằng sau những vụ bắt cóc kia, truy tung theo cái thuyền màu đen thì chỉ biết nó dừng lại ở một nơi tên là Mang Đầu thôn, người ở nơi đó thu nhận thuyền, sau đó chèo tới bến thuyền, còn thiếu niên thì mất tích.
Nghiêm lão đại tra hỏi người trong thôn nhưng không có thu hoạch, biết rõ vấn đề xảy ra ở trên đường thủy, kiểm tra từng tấc đất mà không có manh mối.
Gặp bế tắc thì tất nhiên những người xuất thân từ cường đạo như nhóm Khuê Mộc Lang sẽ giết người, đó là biện pháp giải quyết vấn đề của bọn họ, không trừ được gốc thì họ chặt hết ngọn, chỉ cần là người dính dáng tới chuyện buôn người này là họ giết, giết cho khiến không kẻ nào dám bán người nữa thì thôi.
Hôm đó là ngày mưa phun, mưa li ti làm phố xá trở nên hết sức bẩn thỉu, sắc trời âm u, từng ngọn gió bắc đem theo mưa lạnh thổi tứ tung, khiến người đi đường dù có che ô hay mặc áo tơi thì mặt cũng đông cứng vì lạnh, thi thoảng có một vài gian nhà thắp đèn sớm, ánh sáng tuy mù mờ vẫn tiếp thêm cho người qua đường chút dũng khí hoàn thành nốt chặng đường của mình.
Một cỗ xe ngựa lọc cọc từ một cái ngõ nhỏ đi ra, xe đi tới đâu, có vết máu nhỏ xuống tới đó, người đi đường nhìn thấy cảnh tượng ấy đi cho nhanh, mà mục tiêu cái xe ngựa đó không ngờ chính là phủ nha Khai Phong.
Nha dịch sớm đã nhìn thấy cái cỗ xe ngựa khác thường này rồi, kể cả khi nó dừng lại trước cổng phủ nha cũng chỉ dám bao vây quanh, đợi bộ đầu xuất hiện, bọn họ mới kiểm tra, cửa xe vừa mới mở ra bộ đầu Nhâm Trường Xuân giật mình, một người thấy quen chết chóc như hắn mà suýt nôn ra ngoài.
Thùng xe chật hẹp nhét chật kín người, ai nấy cứ như là bị ngâm trong máu tươi vây, chỉ cần chạm vào một cái là máu phun ra xối xả, người chết không thể phun ra máu, vậy thì chỉ còn có một người giải thích, đó là người sống.
- Bạch Lão Hổ, Bá Cửu Thành, Xuân Thập Nhất Nương, Lại đầu đà, Mã Thiên Lý, Hà Bôn Nhi.
Bao Chửng đứng trong nhà xác âm u lạnh lẽo, nghe Nhâm Trường Xuân giới thiệu lai lịch từng cái xác, thực ra Bao Chửng cũng không lạ gì, ông ta làm quan chính ấn Khai Phong phủ tới tám năm, rất rõ những nhân vật giang hồ ở tòa thành này. Bạch Lão Hổ thậm chí còn được quý nhân giới thiệu, từng uống rượu với mình, Xuân Thập Nhất Nương nổi tiếng nhờ kỹ thuật múa cao siêu, người cực kỳ mềm dẻo, thực hiện được rất nhiều động tác ngay cả người trong nghề cũng không thể làm nổi, nghe nói ở đạo nhu thuật đã tới mức xuất thần nhập hóa, nhưng giờ Bao Chửng không cách nào liên hệ con búp bê vải rách nát trước mặt với mỹ nhân như hoa đó.
Bọn họ đều còn sống, nhưng mà sắp chết rồi, trên người bọn họ cắm những ống trúc nhỏ đang mang đi máu và sinh mệnh của bọn họ, đã không còn cách nào cứu được. Con mắt duy nhất còn lại của Bạch Lão Hổ nhìn thấy Bao Chửng, miệng phát ra tiếng kêu như dã thú, người co giật, cố gắn trườn tới như con sâu đáng thương, có vẻ muốn nói gì đó, nhưng vừa cử động một cái, ống trúc cắm vào huyết mạch phun máu ồng ộc, chớp mắt Bạch Lão Hổ mặt như tờ giấy trắng, co giật thêm vài cái rồi nằm im, mắt mở trừng trừng đầy bất cam.
Bao Chửng bất lực nhìn những người đó từ từ ra đi trước mắt mình, giọng âm trầm hỏi: - Cho tới giờ thu được bao nhiêu thi thể, có lương dân không?
Nhâm Trường Xuân chắp tay đáp: - Bẩm đại nhân, tổng cổng là sáu mươi tám cỗ, đại bộ phận là đám lưu manh trứ danh, chỉ có ba người thân phận không rõ, nhưng theo tìm hiểu sau đó của ti chức, tựa hồ không phải người tốt.
- Xem ra bọn chúng không chỉ giết sạch những người đem bán thiếu niên, mà còn đang từng bước thanh trừng rắn chuột trong thành, đúng không? Bao Chửng nhíu mày, giờ bách tính nơm nớp lo sợ ngay cả giữa ban ngày ban mặt cũng không dám một mình ra được, quan gia đã hạ chiếu Ngũ thành binh mã ti từ ngày mai bắt đầu thực hiện giới nghiêm, đây là chuyện chưa từng có ở Đông Kinh:
Nhâm Trường Xuân do dự: - Từ thủ pháp giết người, ti chức nhìn ra chút manh mối, không biết có nên nói không.
Bao Chửng phất tay: - Nói đi, chuyện tới mức này, giấy không gói được lửa nữa, dù liên quan tới ai, cũng không tránh được cơn giận lôi đình của bệ hạ.
- Vâng, những người này nhân số không quá tám người, được phân công rõ ràng, tác chiến đều mỗi lần thành công là trốn xa, mỗi lần giết người đều lên kế hoạch rõ ràng. Giống như Thượng Sơn Hổ Lôi Bằng đưa tới mấy ngày trước, hắn bị một sợi dây thừng siết cổ chết ngay trong đổ trường của mình, đây là vụ ám sát tiến hành ngay trước mặt mọi người, đám nay vuốt của Lôi Bằng lùng sục xung quanh ngoại trừ một cái lỗ trên nóc nhà thì không thấy gì khác.
- Từ cách thắt nút, ti chức phán đoán là người sống ở trên Trường Giang, đó là thứ nhất. Nhâm Trường Xuân đi tới một cỗ thi thể, vén tấm vải gai lên, chỉ cỗ thi thể bị chém một phát từ vai cho tới bụng: - Hoa Ca Bạc Đỗ Thành là cao thủ dùng gậy trứ danh kinh thành, hắn múa côn thì, nước hất không ướt, từng có lần một mình một gây xông vào Thủy bang, cuối cùng đánh gãy sống lưng đầu tử Diêu Hộc của Thủy bang vẫn an toàn rút lui. Vậy mà bị người ta chém gãy cả gậy, dư uy còn suýt xẻ đôi người Đỗ Thành. Theo kiến thức của ti chức trừ mạch đao ra thì không có vũ khí nào uy lực như vậy, ngay cả đại đao của giáp sĩ cũng không thể so được, mà dùng mạch đao cũng yêu cầu vóc người, cân nặng, nên người giết Đỗ Thành phải cao ít nhất chín xích, đó là thứ hai.
- Thứ ba là ống trúc, người dùng thứ này giết người không nhiều, gia sư từng kể về một vụ án vào năm Khánh Lịch thứ ba, có một vụ diệt môn tai tiếng, Nghiêm Thủ Xuyên giết cả nhà danh sĩ Hoàng Giám, nghe nói là báo thù cho nhà mình, Hoàng Giám trước khi thành danh sĩ là tên đại đạo, sau khi có tiền rồi không làm việc dính máu nữa, giết sạch bộ hạ bịt miệng. Kết quả là Nghiêm Thủ Xuyên vì báo thù cho thân nhân, đã cắm một trăm lẻ tám ống trúc lên người Hoàng Giám để hắn cho tới khi chết, sau đó thoát khỏi truy bắt của quan sai, vào núi làm cường đạo.
Thấy Nhâm Trường Xuân lại ngập ngừng, Bao Chừng giục: - Nói tiếp đi, biết gì nói hết.
- Một trong số hung thủ là Nghiêm Thủ Xuyên, nhưng nghe nói đất Thục tiễu phỉ đã giết hết rồi. Nhâm Trường Xuân cẩn thận không nhắc tới cái tên đó:
Bao Chửng suy nghĩ rất lâu mới quyết định: - Ngươi hãy xem xét kỹ lại một lần nữa cho chắc chắn, nếu đúng là vậy ta phải tới phủ Văn Tín hầu một chuyến, phải hỏi cho rõ, chuyên này quá lớn rồi, không thể cố kỵ được nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.