- Ông nói bạc là của người Oa à? Vậy là người Oa mua những thiếu niên kia sao? Vân Tranh cầm mật báo, nhíu mày:
- Chưa hẳn, bạc của người Oa được sử dụng ở Đông Kinh không phải ít, khó xác định nguồn gốc. Nhưng Khuê Mộc Lang đã theo dõi chiếc thuyền đen kia, giết liền ba đám bán người, nửa tháng qua không kẻ nào dám tới đó bán người nữa.
- Nghe nói Ngũ Câu hiện giờ suốt ngày cầm cái bát đi khắp đường lớn ngõ nhỏ, mà lại không nhận bố thí, vậy là sao?
- Đi xem rồi, ông ta đang ở trong thái điên cuồng, đây là trạng thái người xuất gia gọi là ngộ đạo, nhiều năm khổ tu của ông ta sắp kết thiện quả, chúng ta nên mừng cho ông ta mới đúng.
Tiếu Lâm nay đã bỏ đạo bào, mặc lên người trang phục tục gia, bên trong áo ống tay nhỏ gọn gàng, nhưng bên ngoài là áo khoác dài qua gối, mũ bán sơn, hông đeo đai to bản quấn viền vàng, trông cứ như một viên ngoại nào đó. Râu ria cũng tỉa gọn gàng, xem ra phải tốn rất nhiều công sức, chỉ là không biết học ai, còn bôi ít mỡ lên râu, dưới ánh mặt trời cứ lấp lánh sáng, trông rất ngu không thể chịu nổi.
Tịch Nhục mang trà lên hai lần, cười chảy nước mắt hai lần, xem ra còn định tới lần thứ ba, chuyện pha trà rót nước này không thuộc phận sự của Tịch Nhục, từ lần đầu nàng xuất hiện đã biết tới chuyên môn nhìn Tiếu Lâm.
- Nha đầu đó sắp chết vì cười rồi. Vân Tranh lắc đầu:
Tiếu Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574161/quyen-7-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.