Từ khi Vân Tranh dẫn đại quân tiến vào rừng sâu bao la cách đây hơn ba tháng, Dư Tĩnh có cảm giác như trời sụp xuống, mỗi ngày phái bốn năm đợt thám tử đi xem có người từ rừng ra hay không, nhưng tin tức mang về luôn làm ông ta thất vọng.
Dư Tĩnh cũng không phải người nhát gan, trước kia ông ta chính là người huy động quân Quảng Nam chống lại Nông Trí Cao, nhưng nơi này ma thiêng nước độc, đầy rẫy truyền thuyết ma quái thần tà, chính ông già tội nghiệp cũng đã vô duyên vô cớ ốm một trận thập tử nhất sinh, địa điểm đóng quân lại cách tòa thành chết Ô Sào không xa, làm sao mà yên lòng được.
Cho dù Vân Tranh nói đợi một năm có thể cho quân vào thành Ô Sào trú đóng, nhưng Dư Tĩnh cho rằng, dù mười năm cũng chẳng ai dám vào đó ở, thời gian trôi qua càng lâu thì càng làm nơi đó trở nên đáng sợ thôi.
Sống trong cái cảnh nơm nớp lo sợ ấy cho nên mấy ngày trước có hơn trăm tên thổ tộc bỗng dưng từ trong rừng hú hét xông ra, mặc dù bị quân đội kinh hoàng tưởng bị địch tập kích, vội vàng giết chết hết sạch, thậm chí không có một ai sống sót để hỏi rốt cuộc trong rừng xảy ra chuyện gì, Dư Tĩnh vẫn sợ hết hồn, lo sợ tới mức điều hết một vạn sáu nghìn quân Quảng Nam lập trại dài mười dặm, lúc nào cũng trong trạng thái quyết chiến.
Từ vẻ mặt của sĩ tốt, Dư Tĩnh có thể cảm thụ được nỗi sợ hãi bám lấy linh hồn họ, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574125/quyen-7-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.