Ông cụ thở phì phì đấm bàn mấy cái, chỉ cảm thấy có gì đó như tắc ở ngực, phun ra một ngụm máu, làm lão phó hoảng hồn chạy tới đỡ.
- Không sao, không sao, để ta nằm một lúc là được, đừng, đừng để người khác biết. Xua tay bảo lão phó đừng kinh động người khác, chuyện này tuyệt đối không thể để đám Vân Việt biết, mình bị người ta lừa lên kinh để làm con tin, với tính cách của chúng, sẽ căm thù triều đình, bọn chúng đều là tinh hoa tương lai của Đại Tống, quyết không thể để chuyện ấy xảy ra được, ấm ức này ông cụ đành chịu một mình, còn gì đau đớn hơn bị lão hữu lâu năm lừa gạt.
Dịch quán này là cái xa hoa nhất kinh thành, là cái gần hoàng cung nhất, nơi chuyên môn giành cho phiên vương vào kinh ở, Bành Lễ tiên sinh mới đầu còn nghĩ mình được ở đây là vì quan gia niệm tình cũ, giờ mới hiểu nguyên nhân, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, sau khi nằm một lúc, thấy sức khỏe khôi phục, bảo lão phó: - Lão Ngô, dọn đồ đi, đợi bọn nhỏ về là chúng ta đổi chỗ.
- Tiên sinh khoan đi vội, cho cha gia nói vài lời. Một lão thái giám già tới mức không đoán được tuổi, được tiểu thái giám dìu vào, thấy phó dịch Bành Lễ dọn dẹp đồ đạc, sao chẳng hiểu cơ sự.
Bành Lễ tiên sinh hừ một tiếng xoay người đi.
Trần Lâm vất vả ngồi xuống ghế, xua tay bảo tiểu thái giám ra ngoài, nhìn Bành Lễ tiên sinh xoay lưng lại với mình: - Bệ hạ luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574124/quyen-6-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.