Quân tốt ôm thương ngủ gật giật mình thức giấc, đang định quát hỏi, ngẩng đầu nhìn thấy hồng hoang cự thú, mồm há hốc không phát ra được tiếng nào, oó cẳng chạy mất.
Lang Thản ghìm cương ngựa, nhíu mày lắc đầu, vì những kẻ ngu xuẩn đang chắn đường đi của hắn, không phải binh tốt thủ thành, mà là đám sĩ tử, quý nữ cùng với bách tính ra vào thành.
Ba mươi kỵ sĩ, sáu chục con ngựa đồng loạt phải ghìm cương, bất lực nhìn đám đông đang hoảng loạn không nói lên lời.
Ngưu lão đại nghi hoặc nhìn lá cờ cắm sau lưng kỵ sĩ, đẩy Tôn gia Lão Tam bên cạnh: - Lão Tam, trông chúng ta giống đạo tặc lắm à?
Tôn lão tam nhìn một mỹ nữ hai tay chống đất liên tục đẩy người lùi lại, hắn cũng xót thay cho mông nàng, mặt đất đầy đá sỏi, chẳng lẽ nàng không biết đau?
Lang Thản thở dài, đỡ một đứa bé khóc lóc thảm thiết dậy, đi tới trước mặt thiếu nữ, dụng giọng ôn nhu nhất nói: - Tiểu nương tử, có cần tiểu sinh giúp không?
Khuôn mặt tuấn tú như ngọc tạc của Lang Thản không ích gì vào lúc này, thiếu nữ kia mắt càng lúc càng lớn, cổ họng phát ra mấy tiếng ọ ẹ rồi ngoẹo đầu sang bên ngất xỉu.
- Cường đạo! Có cường đạo.
- Chạy thôi, chạy nhanh!
Sau một thoáng sững sờ, chỉ thấy người xe tranh đường cướp lối, dẫm đạp lên nhau mà trốn chạy, tiếng trẻ kêu góc gọi mẹ vang động cả trời xanh.
Mặt đất vung vãi đủ thứ đồ, nào là giỏ rau, nào là sọt táo mới hái, giày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574104/quyen-6-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.