Từ sau khi Vân Tranh nói chuyện với Dư Tĩnh, Vũ Thắng quân thực thi điều lệ vệ sinh càng thêm nghiêm ngặt, Dư Tĩnh mỗi ngày mang tấm thân bệnh tật không ngừng tuần thị ba tòa doanh trại, bắt gặp quân tốt vi phạm lệnh cấm, xử phạt càng mạnh tay hơn cả Vân Tranh, Dương Điền mấy lần hỏi nguyên nhân, Dư Tĩnh đều lảng đi, làm ông ta vừa phẫn nộ vừa sợ hãi.
Có điều chuyện như vậy không thể che dấu được bao lâu, chuyện thành Ô Sao không ngừng vận chuyển thi thể ném đi đã bị quân tốt biết được, Dương Điền tuy vẫn chưa hiểu nguyên nhân vì sao, nhưng gặp Dư Tĩnh, sắc mặt càng khó coi.
Thành Ô Sào ngừng xây dựng, Vũ Thắng quân cũng không quấy nhiễu thành trì nữa, hai bên giống như hàng xóm thân thiện, ai lo việc người nấy, không can thiệp vào nhau...
Nông Trí Cao tóc đã bạc hết, đứng cạnh mẫu thân A Nông, trông còn già hơn cả mẹ mình.
- Đó là sự trừng phạt của Bố Lạc Đà với chúng ta, ngài trừng phạt chúng ta bỏ núi lớn tới thành thị, chúng ta là con cháu đại ngàn, sinh ra ở đó lớn lên ở đó, dựa vào núi non mà sống, lần này chúng ta vứt bỏ núi cao nên bị ngài trừng phạt: Nông Trí Cao khẩn thiết nói: - Mẫu thân hãy dẫn con dân vào núi đi, đừng nghĩ tới chuyện báo thù cho con, tòa thành này là vinh diệu cũng là nghiệt chướng của con, con ở lại quyết chiến với Đại Tống.
- Chúng ta đã thể hiện lực lượng của mình rồi, lần sau con tin rằng hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574103/quyen-6-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.