Vân Tranh né tránh ánh mắt làm người ta rợn lưng của Địch Thanh, cười khổ: - Hạ quan không phái người đi công thành đâu, Vũ Thắng quân sinh ra không phải để công thành mà dùng tác chiến dã ngoại.
- Tây quân cũng thế, gặp ma rồi, chốn sơn cùng thủy tận lại xuất hiện một tòa thành thế này, đúng là ngoài dự liệu, ngươi nhìn xem, đó là tòa thành dùng đá tạo nên, sức người không lay chuyển nổi. Hay là dùng thuốc nổ của ngươi xem.
Vân Tranh chỉ nỏ tám trâu chi chít trên thành Ô Sào: - Địch soái, ngài bảo Vũ Thắng quân làm sao mà tới gần tường thành được đây, đông tây nam bắc đều là bình địa, không gì che chắn.
Địch Thanh nhíu mày: - Đào địa đạo thì sao?
- Hạ quân cho người thử rồi, nơi này nước ngầm rất cạn, đào một trượng là có nước, nước ra là sụt ngay, đào địa đạo khác nào chôn sống bản thân.
- Vậy đào hào, sau đó bên trên dùng cự thuẫn che chắn, tới tận chân thành rồi chôn thuốc nổ.
Vân Tranh muốn khóc lắm rồi, ông ta này bày kế nào kế nấy như không đẩy người ta vào chỗ chết không cam tâm, thực ra khó trách, thuốc nổ tuy có sức công phá lớn, quan trọng là ứng dụng: - Chúng ta chui rúc trong hầm hào khác gì ba ba trong giọ, lúc đó Nông Trí Cao ùa ra thì chạy đâu, Địch soái, ngài không thể không nghĩ tới chuyện đó.
Địch Thanh cười hăng hắc: - Nếu tạm thời không có cách nào đánh nhanh thắng nhanh thì chúng ta bao vây, ngươi vây thành, lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574101/quyen-6-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.