Chương trước
Chương sau
Vân Tranh né tránh ánh mắt làm người ta rợn lưng của Địch Thanh, cười khổ: - Hạ quan không phái người đi công thành đâu, Vũ Thắng quân sinh ra không phải để công thành mà dùng tác chiến dã ngoại.
- Tây quân cũng thế, gặp ma rồi, chốn sơn cùng thủy tận lại xuất hiện một tòa thành thế này, đúng là ngoài dự liệu, ngươi nhìn xem, đó là tòa thành dùng đá tạo nên, sức người không lay chuyển nổi. Hay là dùng thuốc nổ của ngươi xem.
Vân Tranh chỉ nỏ tám trâu chi chít trên thành Ô Sào: - Địch soái, ngài bảo Vũ Thắng quân làm sao mà tới gần tường thành được đây, đông tây nam bắc đều là bình địa, không gì che chắn.
Địch Thanh nhíu mày: - Đào địa đạo thì sao?
- Hạ quân cho người thử rồi, nơi này nước ngầm rất cạn, đào một trượng là có nước, nước ra là sụt ngay, đào địa đạo khác nào chôn sống bản thân.
- Vậy đào hào, sau đó bên trên dùng cự thuẫn che chắn, tới tận chân thành rồi chôn thuốc nổ.
Vân Tranh muốn khóc lắm rồi, ông ta này bày kế nào kế nấy như không đẩy người ta vào chỗ chết không cam tâm, thực ra khó trách, thuốc nổ tuy có sức công phá lớn, quan trọng là ứng dụng: - Chúng ta chui rúc trong hầm hào khác gì ba ba trong giọ, lúc đó Nông Trí Cao ùa ra thì chạy đâu, Địch soái, ngài không thể không nghĩ tới chuyện đó.
Địch Thanh cười hăng hắc: - Nếu tạm thời không có cách nào đánh nhanh thắng nhanh thì chúng ta bao vây, ngươi vây thành, lão phu vòng qua thành Ô Sào, dẫn quân càn quét Giang Châu, Long Châu, Quy Châu, nếu được ta muốn tới Đặc Ma Đạo xem sao, thu phục đường Hoành Sơn trại thì tốt.
- Vì sao không phải hạ quan đi càn quét, ngài trông Ô Sào? Vân Tranh thừa hiểu, cái gọi là càn quét chẳng qua là đi phát tài, quân đội có loại nào ăn chay đâu, xuất binh mà không mang về lợi ích cho sĩ tốt thì cái ghế tướng chủ không ngồi yên:
Một đội quân khởi đầu thắng lợi là rất dễ liên tiếp thắng lợi, sử sách ghi cho đẹp đẽ cái gì mà ý chí vời vợi, báo thù sục sôi hay một lòng báo quốc gì mặc kệ, Vân Tranh giờ hiểu rồi, chẳng qua là đám cường đạo say máu cướp bóc thôi. Địch Thanh dẫn lượng lớn Tây quân tới Quảng Nam, chẳng phải vì ra sức cho Đại Tống, Tây quân đồng ý phái binh đi đánh trận, chỉ vì tiền tài ở phương nam dễ kiếm hơn phương bắc mà thôi.
- Vũ Thắng quân ngươi đã chiếm Tân Dương trước, đừng nói với lão phu là ngươi đem hết tiền tài giao cho Dư Tĩnh. Địch Thanh hừ một tiếng: - Ở Ôn Tuyền quan ngươi may mắn gặp được tên ngu xuẩn khinh địch Hoàng Sư Mật, không chỉ có quân công, còn lấy vô số chiến lợi phẩm của chúng, còn chưa thỏa mãn sao? Tây quân từ ngàn dặm xa xôi tới đây, nếu không kiếm được ít tiền tài, sau này còn ai muốn theo lão phu lên chiến trường giết địch. Nói tới đó chuyển sang giọng trưởng bối thân tình: - Lão phu hiểu, ngươi trẻ tuổi, lần đầu chính thức ra trận, nóng lòng lập công, nhưng trên chiến trường kỵ nhất là ăn mảnh một mình, trước đó lão phu đã cầm chân Nông địch cho ngươi phát tài, giờ tới lướt ngươi giữ chân Nông địch cho các huynh đệ khác phát tài, ngươi không phải không biết tây quân nghèo ra sao.
Người ta đã nói đến thế Vân Tranh làm sao còn tranh giành nữa, cuối cùng tiu ngỉu chấp thuận, vả lại Vũ Thắng quân của y đã tổn thất một phần ba binh lực rồi, y lại không có quyền một binh bổ xung.
Vừa rồi hai người bọn họ còn nghiêm túc bàn luận chuyện phá thành, chớp mắt cái đã không khác gì hai tên cường đạo phân chia địa bàn ăn cướp.
Vân Tranh trở về doanh trại, trải một tấm bản đồ lớn lên bàn: - Địch Thanh muốn đánh sát tới Quảng Nguyên châu phải công chiếm Quy Hóa châu phía bắc, sau đó từ động Vật Ác chuyển sang phí tây, tới Đặc Ma đạo, liệu ông ta có dám tới cả Đại Lý đánh cướp không, dù sao nơi đó giàu có cách Đặc Ma Đạo cũng gần.
Tô Tuân cười: - Địch Thanh không có gan dẫn quân vượt biên cảnh đâu, dù sao ông ta phải cố kỵ quá nhiều thứ, tiến vào ky mi châu dẹp loạn là một chuyện, tiến vào quốc gia của người ta là chuyện khác.
Vân Tranh vỗ vỗ trán, nhiều khi theo thói quen cứ tính cả chỗ đất đai này thuộc về Trung Quốc: - Thực ra ta rất mong Địch Thanh tiến vào Đại Lý, có được tài phú thì trang bị của Tây quân mới được cải thiện, nếu không dựa vào chút tiền triều đình cấp, ăn no bụng là tốt, nói gì tới bổ xung thay thế trang bị.
Không có cái triều đại nào như Đại Tống, phòng quân ta hơn cả phòng quân địch.
Chu Đồng mày nhíu chặt không tìm cách nào phá thành, thở dài: - Nông Trí Cao lựa chọn vùng tuyệt địa này làm sào huyệt, ti chức dám nói, hắn nhất định vơ vét vùng Quảng Nguyên, đem hết người Liêu tới tòa thành này, chúng ta làm sao níu chân hắn cho Địch soái? Chẳng lẽ phải tấn công liên hồi.
Vân Tranh dựa vào lưng ghế, khép mắt lại: - Kiên thành đâu dễ hạn chế, tiến có thể công, lui có thể thủ là đặc tính của nó, Nông Trí Cao cũng chẳng thể bỏ thành mà đi, thong thả thôi, sớm muộn gì chúng ta cũng phát hiện ra chỗ yếu hại của nó.
Chu Đồng thất vọng buông bản đồ: - Đành như vậy.
Đại quân chia làm ba đường, Địch Thanh mé trái, Vân Tranh chiếm bên phải, Dư Tĩnh đích thân dẫn thủ quân Quảng Nam trấn giữ cửa hẻm núi phía đông, vì thế Dư Tĩnh còn mượn Bành Cửu đang sai bảo quen tay. Ba đội quân cách nhau chưa tới mười dặm, thêm vào mấy vạn dân phu, lều trại dài dằng dặc nối tiếp với nhau, vây kín thành Ô Sào.
Vào một buổi sáng sương mù biến mọi thứ ngoài mười bước chân trở nên mờ ảo, Địch Thanh lặng lẽ rời trận địa, thay vào đó là tướng sĩ của Vũ Thắng quân do Chu Đồng, Ngô Kiệt suất lĩnh, quân trận, cờ xí không đổi.
Khiêu khích, đánh úp thậm chí là hạ độc đều được Vân Tranh dùng hết với thành Ô Sào rồi, nhưng nó vẫn đứng đó hiên ngang như ghẹo gan người ta, thậm chí Nông Trí Cao vẫn còn tinh lực tiếp tục xây dựng thành trì của mình.
Trong phạm vi khống chế của nỏ tám trâu, Vũ Thắng quân không thể vượt qua.
Dùng gỗ lớn làm lá chắn, lắp trên xe tiến gần tới thành, khắc chế được nỏ tám trâu rồi thì đá lại bay xuống như mưa rào, không chỉ lá chắn, ngay cả quân tốt nấp sau cũng bị đập cho tan nát.
Nông Trí Cao không chỉ có rất nhiều nỏ tám trâu, còn có nhiều xe bắn đá hơn, mà đá thì là thứ mà hắn ít thiếu nhất.
Vân Tranh không còn sức đi oán trách quân đội Đại Tống chuyên môn đem tặng vũ khí cho địch nữa, đành hạ lệnh rút lui, chỉ tập trung vây thành không đánh, vì mùa mưa đã tới.
Phủ Quảng Nguyên gần biển, mỗi khi gió mùa thổi, biển mang theo hơi nước tới đại lục, thế là liền có những trận mưa tầm tã, mưa ở nơi này giống như bầu trời bị người ta chọc thủng một cái lỗ vậy.
Thấy mưa rừng ở Đậu Sa trại như người ta vốc nước ném vào mặt rồi, nhưng vẫn không kinh khủng bằng trận mưa ở đây, giữa ban ngày mà đổ mưa thì ở trong lều phải đốt nến mới xem sách được.
Mưa xuống mới phát hiện ra nhược điểm của thành Ô Sào, đó là nằm giữa hai hẻm núi, địa thế thấp, nước tha hồ trút vào đó, có lẽ nó đã thành thủy quốc rồi.
Khoác áo tơi mà toàn thân vẫn ướt như chuột lột, Lương Tiếp đi vào lều của Vân Tranh: - Tướng chủ, bọn thuộc hạ đến bên những dòng suối chảy xuống núi xúc bùn đất đổ vào, giờ thành Ô Sào hẳn biến thành đầm lầy, nhưng mưa quá lớn, các huynh đệ không sao tới gần thành được làm sao mà tấn công.
Vân Tranh gập sách lại, chỉ cái nồi can gừng trên bếp, ý bảo hắn uống cho ấm người, lười biếng đáp: - Thời gian qua chúng ta thử không dưới mười đợt công thành rồi, ngoại trừ hao tổn huynh đệ thì không được tích sự gì hết. Cho nên giờ cứ vây thành thôi, có nhiều bùn như thế, người trong thành muốn xông ra cũng không dễ, chúng ta đỡ phải lo chúng tấn công.
Lương Tiếp uống hết bát canh gừng: - Nhưng phải nói gì với an phủ sứ ạ, ông ấy hùng tâm bừng bừng muốn hủy thành Ô Sào.
Vân Tranh bật cười: - Đó là suy nghĩ của ông ấy, chẳng phải của ta. Thành Ô Sào tiến có thể công, lui có thể thủ, nếu như có thể giữ được nó thì nên giữ, nếu tương lai có một đội quân đóng ở đây thì nam cương vững vàng, hủy đi quá uổng.
HẾT!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.