Chương trước
Chương sau
- Phóng tên, hạ chúng! Địch Thanh thấy đàn voi vẫn xông tới thì hạ lệnh, nhưng quân tốt Vũ Thắng quân chẳng hề có động tĩnh mới nhớ ra mình không phải thống soái của đội quân này, đẩy Vân Tranh một cái, hình như y bị đàn voi như ma thú kia làm chết khiếp rồi.
Nhưng không phải, hai mắt y sáng rực như nhìn thấy mỹ nữ, đám quân tốt thì lấy ra rất nhiều tấm lưới lớn, một số kẻ vô cùng phấn khích, như cái tên Tiếu Lâm được công nhận là võ công cao nhất Vũ Thắng quân kia hai tay hai mũi phá giáp trùy, ngồi trên mỏm đá cao chờ đợi, có vẻ định nhảy lên lưng voi.
Quân tiền phong của Vũ Thắng quân lúc này như đám thợ săn đợi con mồi tới.
Một số con voi không chịu nổi lửa thiêu đã đổ xuống, tượng nô bị đè bép dí.
Đã vào khoảng cách hai trăm bước, Vân Tranh tiếc nuối nhắm mắt phất tay, nỏ pháo mang thuốc nổ bay lên không trung, y chỉ nghe tiếng nổ xen lẫn tiếng voi kêu mà xót xa, đây là hành vi không khác gì đốt tiền.
Tiếng nổ tiếng kêu lắng dần, Vân Tranh từ từ mở mắt ra, chỉ thấy thi thể voi chất đống, có vài con nổi điên lao lên núi, núi cao, không lên được vẫn có sức chạy lên, toàn thân thương tích, máu tươi ồng ộc tuôn ra ngoài, tiếng kêu đau đớn của chúng khiến toàn quân tĩnh mịch hẳn.
- Đúng là tuyệt thế lợi khí, bao giờ chúng ta mới được trang bị đây? Địch Thanh thúc ngựa đi lên, nhìn đống xác voi chất đống chật hẻm núi, hỏi Vân Tranh:
Vân Tranh đang xót của, buồn bã quay đầu lại trả lời: - Bí phương đã giao cho bệ hạ, đại soái về hẳn sẽ được phân phối thôi.
Quân tốt Vũ Thắng quân từ từ đi lên tiếp cận những con voi còn sống, những chiếc lưới làm bằng gân trâu chuyên dùng để đối phó với cao thủ liên tiếp tung ra, đám voi cũng dần dần bị lưới quấn lấy không cử động được. Chỉ cần không nổ chết tại chỗ, lúc này khả năng chết rất nhỏ, Vân Tranh nhìn vết thương trên người voi, thịt tét ra, thấy lớp da dày cả tấc, không hiểu thứ này lào sao sinh ra được.
Kiểm tra chiến trường tìm thấy hơn mười tượng nô, Vân Tranh vô cùng hoan hỉ, dặn đi dặn lại trông coi những người này thật tốt, không được cho chạy thoát.
Voi chiến đã bị diệt, lúc này phải xông thẳng qua hẻm núi, nếu không Nông Trí Cao kịp phản ứng, không biết còn chiêu gì đang đợi.
Cửa núi chỉ có một cái trại nhỏ, bị đại quân sĩ khí cao ngất đoạt lấy nhanh chóng, làm Vân Tranh mừng phát cuồng là có hơn 30 con voi nhỏ, đây là con của những con voi lớn ra trận kia, trước khi ra trận mới tách ra, chẳng trách đàn voi thấy lửa vẫn xông qua, đám người này đúng là lắm thủ đoạn, lợi dụng cả hành vi bảo vệ con của đàn voi.
Nhưng chẳng vui được bao lâu, đứng trên tường trại nhìn về phía trước, cơ mặt không ngừng co giật.
Một tòa thành hoàn toàn làm bằng đá sừng sững xuất hiện trước mắt, tường thành ít nhất phải cao ba trượng ( ~ 10 mét),do từng khối đá đen cực lớn xếp thành, mà vẫn còn chưa làm xong, tường có vô số người vác đá tiếp tục xếp ụ thành.
Dưới chân thành là hào nước cực rộng, lấy nước từ suối từ trên núi.
Địch Thanh cũng sững sờ, lệnh đại quân chầm chậm tiến tới, nhưng cách thành 500 bước, những mũi tên to như cổ tay phóng vuống, giết không ít sĩ tốt đi đầu, Địch Thanh vội vàng hạ lệnh rút lui khỏi tầm bắn.
Nhìn những mũi tên kia, Vân Tranh nghiến răng: - Đại soái nên băm thây tên tướng quân nào làm mất nỏ tám trâu.
Địch Thanh chẳng để ý, chết gần trăm người chẳng là gì so với thứ trước mắt: - Đấy là mục đích Nông Trí Cao xâm nhập Đại Tống, chẳng trách hắn bỏ Ung Châu đơn giản như thế, chúng ta cứ nghĩ hắn muốn thành lập Nam Thiên Đại Lý quốc ở Ung Châu, không ngờ chỉ là để củng cố sào huyệt ở nơi này.
- Ngươi nhìn đi, tòa thành này đã được xây dựng nhiều năm rồi, nhưng kiến thiết quy mô lớn từ năm ngoái thôi, từ màu sắc tảng đá phía dưới và phía trên là thấy.
Vân Tranh gật đầu: - Hạ quan lúc ở Ôn Tuyền quan cứ thắc mắc, trong tay Hoàng Sư Mật chỉ có phụ nữ trẻ nhỏ, không có tráng đinh, tưởng chúng giết hết rồi, không ngờ chúng đem cả tới đây làm nô lệ xây thành.
- Lập doanh đi, chúng ta dựa vào hẻm núi lập doanh, phong tỏa hai bên. Địch Thanh ra lệnh cho Vân Tranh, trong đội quân này ông ta chỉ ra lệnh được cho Vân Tranh mà thôi.
.......
Râu tóc Nông Trí Cao chỉ trong mấy ngày mà râu tóc bạc trắng, hắn cứ nghĩ bất kể thế nào mình cũng tung hoành ở Đại Tống được ba năm năm, đợi khi thành Ô Sào xây xong, Nông gia sẽ có cơ nghiệp đời đời không suy vong, có tòa thành này, dù Đại Lý, Đại Tống hay Giao Chỉ đều không làm gì được mình.
Cho nên khi Hoàng Sư Mật thất bại, hắn chẳng bận tâm, đó không phải là tộc nhân của mình, là sơn dân bất mãn với Đại Tống bị mình kích động mà thôi.
Nhưng những dũng sĩ bỏ mạng ở Quy Nhân Phô và Tân Dương là tộc nhân của hắn, nhìn họ ngã xuống từng người một, làm trái tim Nông Trí Cao như bị xé toạc.
Khi đó Nông Trí Cao mới thấy rõ được sự chênh lệch của mình và Đại Tống, bọn họ quá đông, dù hắn giết nhiều thế nào chăng nữa vẫn quá nhỏ bé, khi dẫn hơn nghìn tộc nhân bỏ chạy, hắn biết quân Tống sớm muộn cũng đặt chân lên quốc thổ của mình,
Giờ thành Ô Sào chưa xây xong, nửa năm, chỉ thiếu nửa năm nữa thôi là cơ nghiệp vạn thế sẽ hoàn tất, chỉ thiếu nửa năm...
Tiếng tù và của quân Tống đánh thức Nông Trí Cao, đứng trên tường thành nhìn từng đội quân Tống từ hẻm núi tràn ra, bày trận phòng ngự trước thành, sau đó tòa quân trại nhanh chóng hình thành, Nông Trí Cao thống khổ nhắm mắt lại.
- Bó Lạc Đà sẽ không để con mình bị xâm hại, nhi tử, hãy kiên cường lên, tòa thành ánh sáng này sẽ giúp chúng ta vượt qua thời gian khó khăn nhất, đó là ý chí của Bố Lạc Đà và Mỗ Lục Giáp. Một lão phụ nhân tráng kiện đi tới bên cạnh Nông Trí Cao, giọng uy nghiêm nói:
- Mẫu thân chưa giao thủ với quân Tống nên còn chưa biết thôi, chúng mạnh lắm, voi chiến của Man Đồng cũng chết rồi, giờ chúng ta còn lại mỗi thành Ô Sào nữa thôi.
- Đừng lo nhi tử của ta, Bố La Đà sẽ phù hộ cho chúng ta, chúng ta mới là chủ nhân của vùng sông núi này, người Tống chẳng qua là lũ lụt sau mưa, mưa ngừng, lũ không còn nữa, sông núi thì vẫn là sông núi. A Nông khoác lên người nhi tử một cái áo choàng, nhìn rặng núi mênh mông mù sương trắng, nói từng công rành rọt: - Người Tống không thể nào phái binh đồn trú ở đây mãi được, chúng ta sẽ còn quay lại, đây vẫn là thế giới của chúng ta.
Nông Trí Cao nắm tay mẫu thân: - Từ khi phụ thân qua đời, hài nhi luôn muốn cho mẫu thân một cái nhà an ổn, để người không cần chiến đấu như trước kia, có thể ở bên bếp lửa dệt gấm, trông coi tôn nhi, nấu canh thịt ngon lành.
- Xin cho hài nhi một cơ hội nữa, nếu như chúng ta không thể thắng được, con mang người đi tới núi xa, tìm một sơn cốc yên tĩnh, trồng trọt săn bắn, từ nay không nhắc tới chuyện binh đao.
A Nông cười lộ ra hàm răng vàng khè nhấp nhô: - Không dễ dàng vậy đâu nhi tử, con là thủ lĩnh do Bố Lạc Đà chọn, vinh diệu của Bố Lạc Đà cần con truyền bá, không cần lo cho ta, lần này mẫu thân chiến đấu cùng con.
….
Trại đã lập xong, Địch Thanh và Vân Tranh ngồi trên đỉnh núi nhìn về thành bảo hùng vĩ trước mắt mà rầu rĩ, một tòa thành thế này, muốn hạ được không biết phải lấy bao mạng người lấp vào đó cho đủ.
Nông Trí Cao vì tăng cường năng lực phòng thủ cho thành Ô Sào, chẳng những chặn hết đường xá hai hướng nam bắc, còn đem sau lưng mình phó thác cho vách núi vạn trượng.
Chỉ còn vẻn vẹn phía đông thì là một hẻm núi, dù đánh từ phía nam hay phía phía bắc đều bị núi cao ngăn cản, vượt qua núi cao thì đất bằng đều nằm trong tầm khống chế của thành Ô Sào.
Thành Ô Sào toàn bộ làm bằng tảng đá lớn, tường thành ba trượng đang không ngừng cao lên, sừng sững không khác gì một ngọn núi đen thẳng đứng làm người ta nhìn mà nản chí.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.