Hôm nay không nhìn thấy Hoắc Hùng đứng ở cửa Linh Tê Các, dùng mấy câu thơ thối chào khách, chỉ thấy cái mặt trắng như bột lúc nào cũng toét miệng cười của Tào Vinh, thấy Vân Tranh liền lật đật chạy tới cầm dây cương ngựa, định tỏ vẻ lễ hiền đãi sĩ tới cùng.
- Tào huynh làm thế khiến ta tổn thọ mất.
Vân Tranh không cho hắn cơ hội đấy, nhảy ngay xuống ngựa, nắm lấy tay định cầm dây cương của Tào Vinh, thân mật cực, chẳng ai có thể nghĩ bọn họ mới gặp nhau lần thứ hai:
- Hôm nay bất kể thế nào cũng phải đệ mới khách, đệ sống hoàn khố hai mấy năm, thứ duy nhất am hiểu là ăn chơi hưởng lạc, không giống Vân huynh, uy danh có được nhờ từ đám người chết ngoi lên, nói tới cầm quân đánh trận, tiểu đệ xách giày cho Vân huynh cũng không xứng, nói tới tầm hoa vấn liễu, nhất định phải nghe đệ rồi.
Tào Vinh nhiệt tình chỉ mũi mình:
- Tiểu đệ tới thành thị nào chỉ cần ngửi một cái là biết nữ nhân nơi đó có hay không, rượu có thuần không, thành bản năng rồi, Vân huynh chớ cười nhé.
- Tào huynh nhờ hồng phúc tổ tiên, lúc này hưởng thụ cũng là xứng đáng, năm xưa Tào tướng quân vào sinh ra tử lập công vì nước cũng là muốn con cháu được sống tiêu diêu tự tại, đó cũng là công bằng, đã hi sinh thì phải được báo đáp. Tổ tiên ta không có công danh, nên ta muốn lười cũng chẳng được.
Nghe vậy Tào Vinh cười càng thêm tươi, lần đầu có người bình luận như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tri-tue-dai-tong/1574045/quyen-5-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.